Tùy Qua nghiêm túc nói:
- Thật sự mà nói, gân cốt, kinh mạch của em đều không thích hợp tập võ. Cho dù có tập võ cũng không đạt được bao nhiêu thành tựu.
- Anh thật sự biết đả thương người.
Đường Vũ Khê buồn bực nói.
- Lời nói thật thường luôn đả thương người.
Tùy Qua nói:
- Xem ra ngày sau nên ít nói thật với em. Nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì?
Đường Vũ Khê tựa hồ nghe ra trong lời nói của Tùy Qua có thể xoay chuyển.
- Sinh ra đã kém cỏi, có thể bù đắp lại. Thiên phú không đủ, có thể dùng linh dược bổ khuyết.
Tùy Qua nói:
- Tuy rằng thiên phú của em không bằng anh của em, nhưng em dùng linh dược thì anh của em thúc ngựa cũng không đuổi nổi. Hơn nữa em còn có một ưu thế rất lớn – anh từng dùng chân khí mạnh mẽ đánh thông kinh mạch toàn thân cho em, nếu em tu luyện chân khí, em sẽ không gặp cổ bình.
- Nếu như em có ưu thế tốt như vậy, vì sao anh không nói với em?
Đường Vũ Khê nhìn thẳng Tùy Qua, có vẻ trách hỏi.
- Bởi vì anh căn bản không nghĩ tới em muốn tập võ tu hành.
Tùy Qua thành thật đáp.
Đích xác ở trong lòng hắn, nàng luôn dịu dàng nhu nhược, không giống như một “nữ hiệp”. Ngược lại tính cách của Trầm Quân Lăng mới thích hợp với người luyện võ.
- Hãy bớt nói đi.
Đường Vũ Khê kêu khẽ:
- Nếu anh đã cảm thấy được em có thể tập võ, vậy thì dụng tâm dạy cho em đi.
- Em thật sự cần tập võ?
Tùy Qua hỏi:
- Nếu chỉ vì đề cao tinh lực, anh đề nghị em không cần làm như vậy. Trong khoảng thời gian này em vì chuyện của quỹ Tiên Linh Thảo Đường đã khổ cực làm trong lòng anh thật bất an, nếu còn bức bách em tập võ…
- Không phải bắt buộc, là em thích!
Đường Vũ Khê nói:
- Em không muốn làm kẻ yếu, em muốn tập võ, em nghĩ có năng lực tự bảo vệ mình, không muốn trở thành gánh nặng của anh, gặp chuyện gì khó khăn đều phải nhờ anh thay em giải quyết.
Tùy Qua nhìn thấy nàng đã quyết tâm, cũng không tiếp tục khuyên, huống hồ nàng nói đúng, làm phụ nữ có được chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không tệ. Về phần cảnh giới tu hành của nàng, hắn cũng không quan tâm. Dù sao cho dù nàng không biết công phu, hắn cũng không cho phép có người xúc phạm tới nàng.
- Em đã muốn học võ, anh tự nhiên sẽ toàn lực dạy cho em.
Tùy Qua nói:
- Con đường tu hành chia thành tôi thể, luyện khí, tiên thiên. Cảnh giới thứ nhất chính là tôi thể, đây là cảnh giới cơ bản nhất của người tập võ. Tôi thể cao thấp thành bại quan hệ đến thành tựu cuối cùng của võ giả.
- Ý nói chính là tôi thể kỳ là trụ cột, giống như xây nhà lầu, trụ cột vững chắc thì mới có thể xây được lầu cao, đúng không?
Đường Vũ Khê nói.
- Đúng vậy.
Tùy Qua nói:
- Tôi thể chính là rèn luyện thân thể, đem tạp chất trong cơ thể bài trừ. Sau khi tôi thể đại thành, thân thể có được lực ngàn cân, mình đồng da sắt, đao thương khó nhập.
Tùy Qua nói ra chỗ tốt sau khi tôi thể đại thành, vốn tưởng rằng có thể khích lệ Đường Vũ Khê, nào ngờ nàng lại kinh hô:
- Cái gì? Mình đồng da sắt? Vậy em không luyện đâu.
- Sao lại không luyện đây?
Tùy Qua nhất thời buồn bực.
- Cái gì mà mình đồng da sắt, đao thương khó nhập, đây không phải Thiết Bố Sam hay Kim Chung Tráo trong truyền thuyết sao? Sau khi luyện thành, đều biến thành kẻ cơ bắp, đại tinh tinh, em là con gái biến thành như vậy, chỉ sợ anh cũng chê bai đi?
Đường Vũ Khê giải thích.
- Ách…
Tùy Qua hiểu được ý nghĩ của nàng, có chút không biết nói gì.
- Việc này em yên tâm, em tuyệt đối sẽ không biến thành như vậy. Tôi thể là chỉ một loại cảnh giới, cũng không phải biến thành cơ bắp, huống hồ anh đã trải qua tôi thể kỳ, em nhìn anh biến thành đại tinh tinh sao?
Nghe hắn nói như vậy, nàng thả lỏng, nói:
- Ai, làm em sợ bóng sợ gió một hồi. Anh nói tiếp đi, làm sao mới tôi thể được thành công đây?
- Vốn muốn luyện thành cũng tốn thật nhiều thời gian, nhưng em từng uống nhiều linh dược, còn lưu lại chân khí của anh trong kinh mạch, cho nên sẽ dễ hơn người khác rất nhiều, chỉ cần em luyện một bộ quyền pháp tôi thể, siêng năng tu luyện, như vậy có thể kích thích dược tính trong người, như vậy có thể thành công.
- Anh muốn truyền quyền pháp gì cho em?
Đường Vũ Khê kích động hỏi.
Tùy Qua nghĩ nghĩ, Chấn Linh Sừ Pháp cùng Thiên Biến Tróc Trùng Thủ đều tốt. Nhưng Đường Vũ Khê tu luyện Chấn Linh Sừ Pháp không tốt lắm, cho nên Tùy Qua quyết định truyền Thiên Biến Tróc Trùng Thủ cho nàng.
Sau khi dạy xong, Tùy Qua cảm thấy có chút buồn ngủ nên nằm lên sô pha ngủ thiếp đi.
Tới sáng sớm hôm sau Tùy Qua bị thanh âm gõ cửa đánh thức.
Mở cửa ra xem, là Hứa Hành Sơn đến gọi hai người đi ăn sáng.
Vừa mở cửa, Hứa Hành Sơn đã nhìn nhìn vào phòng, dụng ý thật rõ ràng, muốn biết giữa hai người có xảy ra chuyện gì hay không. Hắn cũng không phải người cổ hủ, nếu không cũng không cho phép Tùy Qua ở lại, nhưng làm ông ngoại của Đường Vũ Khê, nếu phát hiện có chuyện gì thực tế tiến triển hắn nên buộc tiểu tử Tùy Qua chịu trách nhiệm, không để cháu gái bị thương tổn.
Nhìn thấy Hứa Hành Sơn vào phòng, Đường Vũ Khê rốt cục dừng luyện quyền.
Hứa Hành Sơn đi vào phòng, nhìn nàng nói:
- Vũ Khê, sớm như vậy cháu đã rèn luyện thân thể? Luyện đầy mồ hôi. Đúng rồi, vừa rồi cháu luyện cái gì, Thái Cực quyền hay luyện yoga?
- Đều không phải.
Đường Vũ Khê cười nói:
- Là Tùy Qua dạy cho cháu một bộ quyền pháp.
- Quyền pháp?
Hứa Hành Sơn nói:
- Con gái sao tự nhiên múa đao múa côn đây. Tiểu Tùy cũng thật là, có cháu bảo hộ Vũ Khê không phải tốt rồi sao, còn để một đứa con gái đi học quyền pháp, phải nếm bao nhiêu khổ ah.
- Hứa lão quá lo lắng.
Tùy Qua cười nói:
- Bộ quyền pháp này của cháu không tầm thường, không chỉ tăng lên vũ lực còn có thể làm phụ nữ càng luyện càng xinh đẹp.
- Tiểu tử, còn dám hồ lộng ông sao. Huống hồ Vũ Khê còn chưa đủ xinh đẹp à, còn cần luyện quyền pháp làm gì.
Hứa Hành Sơn đương nhiên không tin tưởng.
- Hứa lão, chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.
Tùy Qua khẽ cười nói, sau đó cầm tay Đường Vũ Khê, truyền chân khí tra xét tình huống thân thể của nàng.
Sau một lát hắn kinh ngạc nói:
- Di, nhanh như vậy!
- Cái gì nhanh như vậy?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Tiến triển tu hành của em thật quá nhanh.
Tùy Qua nói, cảm giác có chút khó tin.
Lúc trước hắn dùng thâu thiên hoán nhật thuật phải hao tổn nửa tháng thời gian mới tôi thể đại thành. Nhưng hắn không nghĩ tới Đường Vũ Khê chỉ dùng một buổi tối đã có dấu hiệu thành công.
Tiến triển như vậy thật không thể tưởng tượng.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng hợp tình lý.
Trong người nàng có sẵn linh khí, đương nhiên dễ dàng thành công hơn.
Sau khi đến phòng ăn, Tùy Qua đột nhiên cầm chén ném cho Đường Vũ Khê, nói:
- Tiếp lấy…
Đường Vũ Khê theo bản năng đưa tay chộp tới.
Răng rắc!
Cái chén lại bị nàng bóp vỡ.
- Sao có thể như vậy?
Đường Vũ Khê khó thể tin kêu lên.
Tùy Qua mỉm cười, tựa hồ đã sớm nghĩ tới điểm này.