Trần Kiệt nói:
- Làm cho bạn của anh hoàn toàn chế trụ nàng là được.
- Được.
Dương Sâm nói:
- Nhưng anh nhất định phải thuyết phục gia tộc liên hợp Dương gia đối phó Đường gia.
- Đó là đương nhiên.
Trần Kiệt nói:
- Đường gia hiện tại như hoàng hôn về tây. Khối thịt béo quân đội kia ai không muốn cắn đâu. Gọi bạn của anh nhanh thêm một chút đi, trời sắp sáng rồi, tôi vẫn đang chờ cùng sư phụ tôi đối chiến sáng sớm đâu.
- Ok, lập tức thu phục!
Jerry thu nhỏ không gian kết giới, làm Kinh Nguyên Phượng không còn khả năng nhúc nhích, sau đó cười nói:
- Nữ nhân, lần này cô không còn cách chạy thoát, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.
Ca sát!
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời nổ tung một đạo thiểm điện, sau đó một nắm tay màu bạc lăng không nện xuống, oanh thẳng lên không gian kết giới giam cầm Kinh Nguyên Phượng, nhất thời đem kết giới oanh mở.
Lực lượng cắn lại, Jerry lập tức bị tạc bay trở về.
Kinh Nguyên Phượng nhất thời thoát khốn, triển khai ngự kiếm thuật bay vút vào trong bầu trời đêm.
- Ngoại tộc vai hề cũng dám đến Hoa Hạ sính uy, chết đi!
Trên bầu trời truyền ra thanh âm sắc bén, lại thêm một ngân sắc quyền đầu xuất hiện hướng Jerry đập tới.
Jerry cảm giác được nguy cơ tiến đến, hai tay không ngừng vung ra, kết thành không gian thuẫn ngay trước mặt, hi vọng ngăn cản được quyền đầu kia sau đó bức ra thối lui.
Nhưng quyền đầu kia nện xuống, không gian thuẫn của hắn nhìn qua thật yếu ớt, không ngừng tan rã vỡ vụn.
Bị không gian lực cắn lại, trong miệng Jerry không ngừng phun ra máu tươi.
Quyền đầu đập vỡ hơn mười đạo không gian thuẫn, mắt thấy sắp đem Jerry diệt sát, lúc này một thủ chưởng thật lớn đột nhiên từ dưới mặt đất xông ra, va chạm cùng ngân sắc quyền đầu kia.
Quyền đầu cùng chưởng ảnh đồng thời biến mất.
Một thanh âm nói:
- Ngu Kế Đô, Đế Kinh có người của Long Đằng trấn thủ, không cần ngươi quan tâm!
- Được, ta cho Thường Thắng ngươi một lần mặt mũi!
Trong bầu trời đêm truyền ra thanh âm xa xa.
Jerry hú lên quái dị, oa một tiếng phun tiếp ngụm máu, sau đó nhìn Dương Sâm nói:
- Dương, nhanh đi!
Sau khi dứt lời, thằng nhãi kia liền nhảy lên xe, chuẩn bị bỏ chạy khỏi nơi này.
Nhưng vừa khởi động xe, một thủ chưởng thật lớn từ dưới mặt đất toát ra, một chưởng đánh tới liền đem xe chụp vụn, Jerry từ trong xe văng xuống nửa chết nửa sống thoi thóp.
- Ngoại tộc vai hề, cũng dám đến Hoa Hạ giương oai!
Một thanh âm hừ lạnh nói, sau đó một bóng người từ dưới đất xông ra, đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Sâm cùng Trần Kiệt.
- Ông là người của Long Đằng?
Dương Sâm cố trấn định hỏi. Bởi vì bối cảnh của Dương gia, Dương Sâm tự nhiên biết được một ít chuyện mà người thường không biết.
- Đương nhiên.
Thường Thắng nói:
- Nếu biết Long Đằng tồn tại, liền nên biết quy củ của chúng tôi. Người ngoại tộc lại dám diễu võ giương oai tại Hoa Hạ, giết!
Dương Sâm biến sắc, vội vàng nói:
- Không được! Hắn là bạn của tôi, chỉ bảo hộ an toàn của tôi mà thôi, người của Long Đằng không thể giết hắn!
- Chuyện cười!
Thường Thắng cười lạnh một tiếng:
- Cho dù ông nội của ngươi ở trong này cũng không thể làm chủ quyết định của ta! Nhãi nhép ngoại tộc, chết đi!
Nói xong Thường Thắng một cước lăng không giẫm ra ngoài, cước ảnh nhanh chóng biến lớn trên không trung, hóa thành núi nhỏ, hướng đầu Jerry nghiền xuống. Jerry liều mạng điều động không gian lực đem chính mình phong bế trong không gian kết giới chắc chắn, hi vọng ngăn cản một cước này của Thường Thắng. Đáng tiếc không gian kết giới của hắn không hề đủ khả năng chống đỡ, bị cước ảnh đạp vỡ, sau đó thân thể hắn bị lực lượng mạnh mẽ nghiền áp thành bãi thịt nát.
- Dương thiếu, ngươi tự mình thu xếp ổn thỏa!
Thường Thắng cười lạnh một tiếng, thân hình biến mất trong bóng đêm.
Lúc này phía chân trời phương đông đã xuất hiện một chút ánh sáng.
Trần Kiệt nhìn bãi thịt nát trên mặt đất, trong lồng ngực buồn nôn, sau đó nhìn Dương Sâm xin giúp đỡ:
- Dương thiếu, nữ nhân điên kia đã bỏ chạy, anh nhất định phải cứu tôi mới được ah! Nếu anh không cứu tôi, tôi nhất định phải chết!
- Mẹ nó, đừng sợ chết như vậy! Jerry chết, tôi còn không biết làm sao trả lời với tổng bộ đây, con mẹ nó anh trấn định lại cho tôi!
Dương Sâm cả giận nói:
- Sự tình không bết bát như vậy, nữ nhân điên dù có tìm anh cũng sẽ không động thủ trong Đế Kinh.
- Anh khẳng định như vậy?
Trần Kiệt hỏi, ánh mắt đề phòng quanh bốn phía, tựa hồ lo lắng Kinh Nguyên Phượng sẽ xuất hiện.
- Ngu xuẩn!
Dương Sâm nói:
- Hiện tại người của bộ đội Long Đằng đã xuất hiện, người đàn bà kia tự nhiên không dám xuất thủ với anh trong Đế Kinh, nếu không chính là khởi xướng khiêu khích với Long Đằng, sẽ không ai dại dột đi gây chuyện với đám điên siêu cấp kia đâu.
- Thật vậy chăng? Nhưng không phải người của Long Đằng mới giết bạn của anh sao?
Trần Kiệt hỏi.
- Mẹ nó, xem ra anh còn chưa có cơ hội tiếp xúc đến bí mật của Trần gia. Bỏ đi, tôi cũng lười nhiều lời với anh, tóm lại chỉ cần anh đừng ra khỏi Đế Kinh, tạm thời nữ nhân kia sẽ không tìm anh động thủ.
Dương Sâm nói:
- Việc khẩn cấp trước mắt là nên suy nghĩ làm sao đối phó Đường gia. Lần này Đường Thế Uyên cự tuyệt lời mời của tôi, tôi nhất định phải làm cho hắn hối hận!
Trần Kiệt cuối cùng bình tĩnh trở lại, nói:
- Anh muốn tôi làm như thế nào?
- Dựa theo lời dặn của tôi, thông tri người của phe phái Trần gia hành động.
Dương Sâm nói:
- Nếu lần này anh làm tốt, có lẽ sẽ có cơ hội trở thành trung tâm phe phái Trần gia.
- Toàn bộ nhờ Dương thiếu nhắc nhở.
Trần Kiệt cẩn thận vỗ mông ngựa Dương Sâm.
Đối với “Minh Hải tứ thiếu” như Trần Kiệt mà nói, thái tử gia thủ đô như Dương Sâm hiển nhiên càng có phân lượng, cho nên Trần Kiệt chỉ có thể nghe theo Dương Sâm sai đâu đánh đó.
- Nhanh chóng đi làm việc đi.
Dương Sâm nói.
Trần Kiệt gật đầu, đang định rời đi, tựa hồ chợt nhớ ra gì đó, nói:
- Đúng rồi, Dương thiếu, anh phải cẩn thận tiểu tử Tùy Qua. Tôi thấy Kinh Nguyên Phượng thật kiêng kỵ hắn, vốn tôi không cho là đúng, nhưng hôm nay tôi cho người tập kích hắn thất bại, xem ra tên tiểu tử kia thật khó giải quyết.
- Tôi đã biết.
Dương Sâm nói:
- Vậy tạm thời không cần động tới hắn. Việc khẩn cấp trước mắt là mượn cơ hội suy yếu lực ảnh hưởng của Đường gia, tranh thủ lợi ích lớn hơn nữa cho gia tộc, về phần tên tiểu tử kia, sau này tiếp tục chậm rãi thu thập hắn.
- Dạ.
Trần Kiệt lên tiếng, khởi động máy xe rời khỏi nơi đó.
Khi trời sáng, Tùy Qua quay về phòng khách, sau đó liền nằm xuống giường.
Từ Đông Giang ngồi phi cơ đến Đế Kinh, đường xá xa xôi, có chút mệt mỏi, nhưng còn chưa kịp nghỉ ngơi phải chẩn đoán bệnh cho Đường Thế Uyên, dùng chân khí điều tức thân thể hắn, đích thật có chút mệt mỏi. Nguyên bản Tùy Qua cũng muốn sớm nghỉ ngơi một chút, nhưng sau đó Đường Thế Uyên lưu lại một mình Tùy Qua, có chuyện muốn nói với hắn.
Thẳng tới khi trời hừng động Tùy Qua mới có thể quay về phòng.
Hắn phải ngủ một giấc mới được.
Tùy Qua tắt di động, tạm thời cũng không muốn đi quản việc trong công ty Hoa Sinh.