- Thang Vân Bằng này đội trời đạp đất, tuyệt đối sẽ không cúi đầu với người khác!
Thang Vân Bằng lạnh lùng nói.
Cứng rắn bất khuất, đây là tính cách của Thang Vân Bằng, nếu không có sự tàn nhẫn này, hắn cũng không thể trở thành cao thủ tiên thiên. Hiện tại Tùy Qua muốn hắn cúi đầu, quả thật là xúc trúng nghịch lân của hắn.
Nếu không phải nơi này là Đường gia, nếu không phải còn có điều băn khoăn, chỉ sợ khi Tùy Qua đưa ra yêu cầu như thế hắn đã sớm động thủ giết người.
Phải biết rằng Thang Vân Long vừa kính vừa sợ hắn, nhưng cảm tình hai anh em không tệ, cho tới nay Thang Vân Long vẫn thật tôn kính hắn. Ai biết hôm nay bởi vì một câu của Tùy Qua, lại đem cảm tình hai anh em hoàn toàn phá hỏng.
Nghe xong lời quyết đoán của Thang Vân Bằng, thần sắc Thang Vân Long như tro tàn, nói:
- Thang Vân Bằng, anh thật sự là anh của tôi sao? Từ nhỏ đến lớn, tôi đối với quyết định của anh nói gì nghe nấy, trước kia thường bị anh đánh, tôi cũng không có nửa câu oán hận. Nhưng hôm nay anh vì chính tôn nghiêm mặt mũi của anh, anh tình nguyện để cho em trai mình làm người què cả đời, đúng không, đúng vậy đi?
- Làm sao em lại nghĩ như vậy?
Thang Vân Bằng nói:
- Em thanh tỉnh một chút, hai tên tiểu tử này rõ ràng đang đùa giỡn chúng ta, em không nên bị bọn hắn lừa gạt!
- Tôi nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh!
Tùy Qua thích hợp xen vào một câu.
- Có nghe thấy không?
Thang Vân Long nói:
- Người ta đã nói thật rõ ràng. Ca, xem như tôi xin anh, anh chỉ cần giải thích với người ta mà thôi, điều này đối với anh thật sự khó như vậy sao?
- Nếu anh cúi đầu xin lỗi bọn hắn, cảnh giới võ đạo của anh sẽ lưu lại bóng ma, sau này rất khó đột phá. Hiểu chưa?
Thang Vân Bằng quát, nếu không phải đây là em trai ruột của hắn, chỉ sợ hắn đã một chưởng vỗ chết đối phương.
- Tu hành võ đạo? So với anh em ruột của mình quan trọng hơn?
Thang Vân Long nói:
- Thang Vân Bằng, tôi không cầu anh nữa, tôi biết có cầu anh thế nào cũng vô dụng! Được, từ nay về sau Thang Vân Long này không có anh như anh!
- Em…em thật cố chấp!
Thang Vân Bằng hừ lạnh nói.
Thang Vân Long hừ một tiếng, không nói lời nào.
Thang Vân Bằng hung hăng trừng mắt nhìn Tùy Qua cùng Đường Vân, nói:
- Đường Vân, hi vọng Đường gia các người phồn vinh hưng thịnh! Cáo từ!
Thật hiển nhiên Thang Vân Bằng cũng biết tình huống trước mắt của Đường gia, “phồn vinh hưng thịnh” bất quá là một câu uy hiếp mà thôi. Ngụ ý, nếu Đường Thế Uyên qua đời, Đường gia gặp xui xẻo, hắn không để ý ngẫu nhiên bỏ đá xuống giếng.
- Không tiễn.
Đường Vân nhàn nhạt nói, giống như không nghe được uy hiếp của Thang Vân Bằng.
- Vân Long, đi!
Thang Vân Bằng nhìn Thang Vân Long quát.
- Tôi tự gọi xe trở về.
Thang Vân Long ngoan cường nói, hiển nhiên đã hận lên anh của mình.
Thang Vân Bằng không nói gì nữa, đi nhanh ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, bước chân của hắn rất nặng, tựa hồ muốn giẫm vỡ gạch đá Đường gia.
Theo sau, thanh âm ô tô phát động vang lên.
Thang Vân Bằng quả nhiên không chờ Thang Vân Long, tự mình rời đi.
Tùy Qua nhìn Thang Vân Long, nhìn Đường Vân nói:
- Vân ca, an bài xe tiễn Thang tiên sinh trở về đi.
- Đương nhiên.
Đường Vân nhìn Thang Vân Long nói:
- Tốt xấu cũng quen biết, không thể để cho anh thật sự gọi xe trở về. Trở về khuyên anh của anh một chút đi, sự tình vốn không phức tạp như thế.
Thang Vân Long khập khiễng đứng lên, nhìn một chân quấn thạch cao không cam lòng nói:
- Tùy tiên sinh, nếu trước đó đã là hiểu lầm, hay là bỏ qua đi, tôi nói thêm lời xin lỗi…
- Thang tiên sinh, đừng!
Tùy Qua ngắt lời hắn:
- Nổ súng là anh của anh, không phải anh. Anh có thể đại biểu hắn giải thích sao, huống chi anh xem anh của anh hung hăng càn quấy thế nào?
Đường Vân lại nói:
- Đi thôi, Thang Vân Long. Dựa theo cách nói của đại ca anh, hiện tại ân oán song phương đã rõ ràng, Tùy Qua đã trúng hai phát súng của hắn, cũng không thiếu anh chuyện gì. Hiện tại chỉ xem anh của anh làm như thế nào.
Tùy Qua không muốn nghe Thang Vân Long tiếp tục cầu xin, xoay người rời khỏi phòng khách.
Đường Vân gọi cảnh vệ tiễn Thang Vân Long trở về.
Thang Vân Long bị đưa đi, Đường Vân tìm Tùy Qua, hưng phấn nói:
- Tùy Qua, cậu thật lợi hại! Hiện tại chẳng những Thang gia không thể tiếp tục đến tìm chúng ta phiền phức, hơn nữa hai anh em họ Thang cũng nổi lên ngăn cách. Càng hay chính là hiện tại một chân của Thang Vân Long nắm giữ trong tay của cậu, chúng ta ngược lại chiếm cứ chủ động.
- Tôi cũng là nhất thời nghĩ ra biện pháp.
Tùy Qua nói.
- Cậu thật sự lợi hại.
Đường Vân nói:
- Vốn chúng ta đang bị động, ai biết cậu làm như vậy thì lại chuyển thành chủ động. Hơn nữa cậu có thể làm Thang Vân Bằng trắc trở, thật là không tưởng nổi. Cậu không biết mười năm trước hắn là kiêu ngạo nhất trong giới thái tử gia Đế Kinh, càng hung hăng càn quấy hơn Thang Vân Long bây giờ, bởi vì vũ lực dũng mãnh nên ai đánh nhau với hắn cũng thiệt thòi. Vì vậy ai cũng chờ mong có người chỉnh trị hắn, lại không ai thành công, không nghĩ tới lần này bị cậu đùa giỡn.
- Là bị chúng ta đùa giỡn.
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng đây cũng do hắn quá cuồng vọng. Hắc, bất quá chuyện này cứ để hai anh em họ đi quan tâm đi.
Hai người đi tới, liền nhìn thấy Đường Vũ Khê đi qua.
- Hai anh em Thang gia đã nhanh như vậy bị hai người đuổi đi sao?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Đương nhiên.
Đường Vân đáp:
- Toàn bộ nhờ Tùy Qua, hai anh em đều bị hắn đùa giỡn xoay quanh.
- Vậy lát nữa kể cho em nghe, ông nội gọi hai người vào đâu.
- Được rồi, chúng ta đi.
Đường Vân nói.
Đi vài bước Tùy Qua nói:
- Đừng nói với nàng chuyện nổ súng, nàng không cho phép tôi mạo hiểm.
Đường Thế Uyên đang đọc sách trong phòng.
Nhìn thấy hai người đi vào, ra dấu cho hai người ngồi xuống, hỏi:
- Sự tình giải quyết?
- Giải quyết.
Đường Vân đáp:
- Toàn bộ nhờ khả năng ứng biến của Tùy Qua.
Sau đó hắn kể lại cho Đường Thế Uyên chuyện trải qua.
Đường Thế Uyên nghe xong, mỉm cười nói:
- Tùy Qua, nếu cậu là cháu trai của tôi thì tốt rồi.
Đây là lời khẳng định lớn nhất với Tùy Qua.
- Thanh niên có lý tưởng thì vẫn tốt.
Đường Thế Uyên cười nói:
- Nhưng cậu không cần siết chặt hai anh em nhà họ quá mức. Tôi biết cậu cùng Vũ Khê mở một quỹ hội, tựa hồ chế tạo ra loại dược vật sinh gân tiếp cốt phải không?
- Di, ngài biết việc này?
Tùy Qua thoáng kinh ngạc.
- Vũ Khê dù sao là cháu gái của tôi, cậu thật nghĩ rằng tôi không hề quản tới?
Đường Thế Uyên nói:
- Cho nên chuyện của cậu tôi cũng biết. Hơn nữa tôi thừa nhận ánh mắt Vũ Khê tốt hơn tôi.
- Tùy Qua, tôi cũng vậy.
Đường Vân ngượng ngùng nói.
- Việc nhỏ mà thôi.
Tùy Qua đáp:
- Đúng rồi, ý của Đường lão, hai anh em Thang gia có thể mua được linh dược của tôi.
- Phải.
Đường Thế Uyên nói:
- Hiện tại bọn hắn chưa rõ lai lịch của cậu, nhưng với thế lực Thang gia, muốn điều tra không khó khăn. Mặt khác loại dược vật này tuy rằng khống chế nghiêm khắc, nhưng chỉ cần cậu từng bán qua, họ sẽ có biện pháp lấy tới tay. Thậm chí họ chỉ cần nói một câu, có lẽ sẽ có người ngoan ngoãn cầm dược vật dâng lên tay họ!