Điều này làm cho Tùy Qua ý thức được, bất luận đối với Khổng Bạch Huyên hay là Đường Vũ Khê, trong đầu hắn đều có mang áy náy .
Sát khí sau lưng từ từ tiêu tán, sau đó hoàn toàn quay về hư vô.
Vù!
Đột nhiên sau lưng Tùy Qua truyền đến một tiếng phá không.
Hắn quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng Khổng Bạch Huyên, chỉ thấy một đạo quang mang ngũ sắc phóng lên cao.
Trong chốc lát, quang mang biến mất, vô số tảng đá, khối băng từ trên trời giáng xuống.
Tùy Qua không thể làm gì khác hơn là huy động song chưởng, dùng Tiên Thiên chân khí chém tảng đá, khối băng, chạy ra khỏi huyệt động.
Ầm! Ầm!
Tảng đá, khối băng giáng xuống, nhất thời tạo thành một núi băng nhỏ.
Tùy Qua đứng trên một tảng đá nhô ra, dương quang rất chói mắt, nhưng hàn phong lạnh thấu xương, Tùy Qua đứng trong gió lạnh không nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu khắc.
Dĩ nhiên, nếu đổi lại là trước kia, Tùy Qua đồng học nhất định sẽ rất tự luyến cho rằng, nếu có vị điêu khắc gia nào nhìn thấy màn này, nhất định sẽ điêu khắc hắn, không chừng sẽ trở thành một pho tượng David khác.
Nhưng hiện tại, Tùy Qua không có tâm tư này.
Khổng Bạch Huyên đã rời đi, chuyện nàng tỉ mỉ bày ra đã thất bại, nàng không thể lấy được Hồng Mông thạch trên người Tùy Qua, ngược lại bị Tiên Viên chân nhân lưu lại một đạo thần niệm ám hại, quả nhiên là tiền mất tật mang.
Còn Tùy Qua, ngoại trừ phun hai cục máu, cũng không tổn thất cái gì, không chỉ chiếm được tiện nghi của Khổng Bạch Huyên, hơn nữa Tiên Thiên chân khí Khổng Bạch Huyên độ vào thân thể của hắn còn giúp hắn đề cao tu vi lên một cảnh giới, đạt đến cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ:
Ích cốc.
Cho nên, Khổng Bạch Huyên là tiền mất tật mang, còn Tùy Qua đồng học là vừa được tiện nghi vừa được khoe mã.
Nhưng, không biết vì sao, trong lòng hắn lại cao hứng không nổi.
Ngược lại, bởi vì Khổng Bạch Huyên rời đi mà cảm thấy một loại mất mác.
Tùy Qua thở dài một tiếng, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đã sinh ra tình cảm kỳ quái gì đó với Khổng Bạch Huyên?
Hàn phong lạnh thấu xương, lúc này Tùy Qua nhìn xuống phía dưới, bởi vì hắn phát hiện tiểu đệ của hắn vẫn duy trì tư thái hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trong gió lạnh.
Nhìn thấy màn này, Tùy Qua không chỉ thấy buồn cười, không ngờ chuyện mới làm được một nửa, Khổng Bạch Huyên đã bứt ra rời đi.
Bi ai.
Tùy Qua lại ca thán một tiếng, triển khai thân pháp, đi xuống dưới chân núi.
Bởi vì quần áo trên người đã bị chấn nát, Tùy Qua hiện tại thật sự rất thanh khiết, bóng bẩy.
Hơn nữa, lúc này hắn đang lạc đường, hắn căn bản không biết mình rút cuộc đang ở chỗ nào.
Hiện tại, Tùy Qua chỉ hy vọng không ra khỏi biên giới, nếu không, đến lúc đó còn phải ở biên cảnh nhập cư trái phép.
Trong khi giãy chết, còn phải cởi chuồng đi nhập cư trái phép.
Nếu như bị nhìn thấy, tất nhiên người ta sẽ cho là hắn vừa không biết xấu hổ vừa không muốn sống.
Khi đi đến giữa sườn núi, Tùy Qua rốt cục thấy được mấy người, nhưng định thần nhìn lại, lại là ba người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, ba nam một nữ, nhìn trang phục của bọn họ, tựa hồ tới nơi này leo núi.
Tùy Qua không thích trò cởi truồng, cho nên hắn quyết định kiếm một chút y phục từ mấy người này.
Cho nên, Tùy Qua cũng chẳng quan tâm kinh thế hãi tục, đi về phía bốn người ngoại quốc, sau đó bắt chuyện với bọn họ.
Mặc dù Tùy Qua không biểu lộ ra thân thủ quá cao siêu, nhưng sự xuất hiện của hắn, vẫn khiến bốn người này cảm thấy rất kinh ngạc.
Phải biết rằng, nhiệt độ hiện tại gần dưới âm 20 độ. Bốn người này, đều mặc y phục rất dầy, ngay cả trên đầu cũng đội mũ dày. Còn Tùy Qua, lại cứ trần truồng như vậy, trần như nhộng xuất hiện trước mặt bốn người, cái này còn chưa tính là kinh thế hãi tục sao?
Một nữ sinh tóc vàng, nhìn thấy Tùy Qua, đành phải chuyển dời tầm mắt.
- Thật xin lỗi, quấy rầy các vị.
Trình độ Anh ngữ của Tùy Qua mặc dù không tốt lắm, nhưng dùng từ vẫn coi như rõ ràng.
Một nam tử thanh niên nói với Tùy Qua:
- Này, anh bạn, anh không thấy lạnh sao?
- Có một chút.
Tùy Qua cười cười:
- Cho nên hi vọng các vị có thể cho tôi mượn một bộ quần áo.
Nghe Tùy Qua nói đùa, bốn người này cũng không bật cười, tựa hồ bọn họ gặp phải phiền toái gì, thanh niên kia lấy từ trong ba lô ra một bộ áo liền quần ném cho Tùy Qua:
- Y phục này không thể giữ ấm, nhưng có thể che giấu cho anh.
Tùy Qua nói cám ơn, sau đó nhận lấy y phục mặc lên người.
Sau khi Tùy Qua mặc xong quần áo, cô gái tóc vàng mắt xanh mới xoay người lại.
- Ồ, lại là một mỹ nữ!
Thấy gương mặt của cô gái này, Tùy Qua không nhịn được cảm khái một tiếng.
Cô gái này thoạt nhìn mới mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt sáng răng trắng tinh, trên tóc còn đeo một kẹp tóc màu tím hồ điệp, thoạt nhìn chính là một bé con ngoại quốc rất ngọt ngào rất khả ái.
Nhưng, Tùy Qua mới vừa trải qua biến cố trọng đại, tâm tư đối với mỹ nữ cũng phai nhạt, nói:
- Cảm ơn các vị, hi vọng sau này có cơ hội, có thể cảm tạ các vị. Đúng rồi, nơi này là quốc gia nào vậy?
- Hoa Hạ.
Thanh niên kia nói.
- Hoa Hạ? Thật sự là quá tốt!
Tùy Qua vui mừng nói, vốn đang tưởng phải dị quốc tha hương, không ngờ vẫn còn ở Hoa Hạ, điều này làm cho Tùy Qua thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vẫn đang còn trong nước là tốt, vậy có thể mau chóng trở lại Đông Giang.
- Xin hỏi, anh có thể giúp đỡ chúng tôi không?
Lúc này, bé con ngoại quốc mở miệng hỏi.
Tùy Qua cũng sớm cảm giác bốn người này có thể gặp phải phiền toái gì đó, nhưng bởi vì người ta không mở miệng, Tùy Qua đương nhiên cũng không nên hỏi. Lúc này nếu mở miệng, Tùy Qua liền hỏi thăm bọn họ gặp phải vấn đề gì.
Cho nên, bé con ngoại quốc nói cho Tùy Qua, cả nhà bọn họ tới Hoa Hạ du lịch, hôm nay tới đây leo núi, không ngờ vừa rồi gặp băng tuyết, bốn người bọn họ thoát được đại tuyết vùi sâu, nhưng cha mẹ của cô gái lại bị tuyết lớn tách ra, hiện tại không biết tung tích.
Ngoài ra, Tùy Qua biết được bé con ngoại quốc này vốn là người Pháp, tên là Alizée. Tên của ba người kia, Tùy Qua cũng không nhớ kỹ, đại khái là không muốn nhớ, hình như là anh họ của Alizée, dù sao chính là họ hàng.
Vì đối phương đã tặng quần áo, việc này Tùy Qua đương nhiên phải giúp. Cho nên, Tùy Qua hỏi thăm tình huống của Alizée, đại khái biết địa điểm cha mẹ Alizée gặp chuyện không may, liền chuẩn bị giúp nàng tìm cha mẹ trở về.
Alizée nghe Tùy Qua chịu hỗ trợ, trên mặt hiện ra mấy phần vui mừng, sau đó bốn người bọn họ tính toán cùng Tùy Qua đi tìm người.
- Các vị ở đây, một mình tôi đi là được rồi.
Tùy Qua nói với bốn người, hắn cũng không muốn vừa phải tìm người vừa phải mang theo bốn gánh nặng.
Đám người Alizée đang muốn khuyên nhủ, Tùy Qua đã bước nhanh rời đi, tìm dọc theo con đường tuyết băng phủ xuống. Phía trước chính là một vách đá cao hai mươi mét, nhưng Tùy Qua không hề do dự, đứng trên vách đá tung người nhảy xuống.
Bốn người Alizée đều kinh hãi, còn tưởng rằng Tùy Qua là một kẻ điên, bệnh thần kinh, nhưng đồng thời lại lo lắng hắn gặp chuyện không may.