Vốn dĩ nàng còn trông cậy vào lợi dụng Tống Lập Hào đả kích Tùy Qua và Trầm Quân Lăng một chút. Ai biết, Tống Lập Hào gia hỏa này vừa nhìn thấy Tùy Qua lập tức đã kinh sợ, hơn nữa còn tự xưng bản thân là "con cóc".
Trầm Vãn Tình thầm nói:
- Mẹ nó, Tống Lập Hào đẹp trai như vậy còn là con cóc, vậy Tùy Qua tiểu tử này là cái gì đây? Bọ hung sao?
Tùy Qua cười nhạt một tiếng, nói rằng:
- Tống Lập Hào, ngươi vì sao lại cùng vị Trầm...tiểu thư gì đó này nhận thức? Các ngươi là một đôi?
Tống Lập Hào trong lòng nổi lên bi ai a, Trầm Vãn Tình là hắn gần đây mới quyến rũ được. Nguyên bản Tống Lập Hào chỉ là muốn thông qua Trầm Vãn Tình cùng Trầm gia kéo tốt quan hệ mà thôi. Bởi vì Tống Lập Hào biết, Thẩm gia hôm nay cùng Tùy Qua quan hệ phi thường không tệ. Điểm này đương nhiên là bởi vì nguyên nhân có Trầm Quân Lăng. Do đó Tống Lập Hào nghĩ thầm, hắn thông qua Trầm Vãn Tình cùng Trầm gia đánh tốt quan hệ, cũng sẽ cùng với Tùy Qua quan hệ càng tiến thêm một bước.
Do đó, Tống Lập Hào tiếp cận Trầm Vãn Tình, chính là một nước cờ mà thôi. Bởi vì từ trong miệng Tống Văn Hiên, Tống Lập Hào biết năng lực của Tùy Qua càng lúc càng lớn, tu vi cũng càng ngày càng cao, nếu như không cùng với Tùy Qua làm tốt quan hệ, đối với Tống gia tổn thất sẽ quá lớn, hơn nữa cũng quá nguy hiểm.
Chỉ là, Tống Lập Hào không nghĩ tới, Trầm Vãn Tình này dĩ nhiên cùng với Trầm Quân Lăng là đối đầu, hơn nữa Trầm Quân Lăng đối với nàng ấn tượng hiển nhiên cũng không tốt thế nào cả.
Kể từ đó, Tống Lập Hào chẳng khác nào là hạ một nước cờ dở rồi.
Biện pháp duy nhất hiển nhiên chính là bỏ qua một quân cơ vứt đi như vậy.
Lập tức!
Vì vậy, Tống Lập Hào vội vã nói rằng:
- Tùy tiên sinh nói giỡn, Trầm Vãn Tình tiểu thư mỹ nhân như vậy, không phải con cóc như ta đây có thể với cao. Do đó, ta cùng Vãn Tình tiểu thư chỉ là bằng hữu mà thôi, bằng hữu bình thường.
Trầm Vãn Tình nghe được lời này, sắc mặt trắng bệch, so với bị Trầm Quân Lăng tát một cái còn muốn khó chịu hơn. Càng căm tức hơn là Trầm Vãn Tình đối với Tống Lập Hào cũng không phải là vô tình, hướng phía Tống Lập Hào run giọng nói rằng:
- Lập Hào, ngươi nói cái gì? Cái gì mà bằng hữu bình thường, ngươi không phải nói có thể cùng ta trường tương tư thủ....
- Vãn Tình tiểu thư, thật không biết ngươi đang nói cái gì đây.
Tống Lập Hào cắt đứt Trầm Vãn Tình nói:
- Ta lúc này đến đây chính là vì hướng phía Quân Lăng tiểu thư bồi tội, sau đó mang theo ý tứ của bát gia gia và phụ thân ta, hi vọng có thể cùng với Trần gia thành lập hữu nghị càng tốt hơn. Về phần giữa chúng ta sao, ta lại đối với ngươi tôn trọng xem như bằng hữu, hi vọng ngươi minh bạch được ý tứ lời nói của ta.
- Tống Lập Hào, ngươi gia hỏa vô lương tâm này, ngươi quả thực là súc sinh!
Trầm Vãn Tình hiển nhiên là thẹn quá thành giận, trực tiếp hướng phía Tống Lập Hào chửi ầm lên.
Đang lúc Tống Lập Hào cảm thấy xấu hổ, lại nghe thấy bên trong truyền đến một thanh âm uy nghiêm, hùng hồn:
- Tiểu Tùy a, ngươi muốn tới Trầm gia chúng ta, cũng không báo sớm một tiếng, ta cũng tiện làm tốt chuẩn bị phải không!
Trầm Vãn Tình nghe được giọng nói này, lập tức liền câm miệng.
Thanh âm này tại Trầm gia đó là có uy nghiêm tuyệt đối. Đây chính là Trầm gia lão tổ tông: Trầm Thái Sùng.
Trầm Vãn Tình cũng không giống như Trầm Quân Lăng được Trầm Thái Sùng coi trọng, sủng nịch như vậy, do đó Trầm Vãn Tình chỉ có thể lập tức câm miệng lại. Bằng không nói, chờ đợi nàng chính là tiếng quát mắng của phụ thân nàng.
Chỉ là, Trầm Vãn Tình nghĩ mãi không rõ, vì sao Trầm Thái Sùng dĩ nhiên muốn đích thân nghênh tiếp Tùy Qua, hơn nữa trong ngữ khí tựa hồ có một loại cảm giác ngang hàng luận giao. Coi như là một lần trước, Trầm Thái Sùng tựa hồ cũng không có coi trọng tiểu tử Tùy Qua này như vậy a!
- Trầm lão, người nói như vậy, thật đúng là đùa chết ta rồi!
Tùy Qua cười nói.
- Tiểu Tùy ngươi hôm nay tu vi tiến nhanh, coi như là cùng lão già nwh ta đây ngang hàng luận giao đều không quá đáng.
Trầm Thái Sùng ha ha cười nói.
- Ngang hàng luận giao, vậy không phải làm loạn bối phận sao!
Tùy Qua cười nói, đắc ý hướng phía Trầm Quân Lăng nhìn nhìn, nàng hung hăng trừng mắt với hắn vài cái.
Mà Trầm Vãn Tình, lại ngay cả tư cách chen vào nói chuyện cũng không có.
Sau khi cùng Tùy Qua trò chuyện vài câu, Trầm Thái Sùng mới hướng phía Tống Lập Hào nói:
- Lập Hào, nghe Tống gia các ngươi hiện tại cùng tiểu Tùy hợp tác? Không tệ chứ?
Trầm Vãn Tình lại ngạc nhiên lần nữa.
Tống gia cư nhiên cùng Tùy Qua có hợp tác, mà nàng cư nhiên còn không biết đấy!
- Hợp tác? Trầm lão ngươi đề cao chúng ta rồi.
Tống Lập Hào khiêm cung nói rằng:
- Chúng ta cũng chỉ là theo Tùy tiên sinh kiếm chút cơm ăn mà thôi!
Lời này đã có thể không được.
Không chỉ có Trầm Vãn Tình đã gần như tan vỡ, ngay cả Trầm Thái Sùng cũng không nhịn được vô cùng kinh ngạc.
Kiếm chút cơm ăn? Đây là ý nghĩa Tống gia sau này đều là lấy Tùy Qua như Thiên Lôi sai đâu đánh đó?
Phải biết rằng, Tống gia đó là có hai cường giả Tiên Thiên kỳ tọa trấn, luận thực lực đó là so với Trầm gia đều phải mạnh hơn một bậc đây.
Mà Tống gia cư nhiên hướng phía thiểu niên như Tùy Qua khúm núm, cái đó đủ để chứng tỏ thực lực cường đại của Tùy Qua.
Ngay lúc Trầm Thái Sùng vô cùng kinh ngạc, Tùy Qua lấy ra một cái hộp ngọc thạch cỡ bàn tay, sau đó tùy ý giao cho Trầm Thái Sùng:
- Trầm lão, quà chúc tết sớm cho ngài.
Trầm Thái Sùng nhìn thần tình hời hợt của Tùy Qua, vốn tưởng rằng bất quá là lễ vật tầm thường mà thôi, chính là mang tính lễ tiết khách khí một chút. Thế nhưng, khi Trầm Thái Sùng tiếp nhận ngọc thạch, nhất thời cảm giác được bên trong hộp ngọc thạch linh khí phi thường không tầm thường, vì vậy hắn nghĩ đến linh thảo gì đó, ở dưới lòng hiếu kỳ cường liệt câu dẫn, hắn liền mở chiếc hộp ra.
Trong nháy mắt chiếc hộp bị mở ra, trên khuôn mặt không chút dao động của Trầm Thái Sùng bỗng hiển hiện ra vẻ kinh hãi.
Đan...
Đó dĩ nhiên là đan dược!
Tiên Thiên kỳ cao thủ tuy rằng không màng danh lợi, thế nhưng vẫn chưa ý nghĩa bọn họ sẽ thực sự siêu nhiên ngoại vật, hoàn toàn không vì đồ vật nào khác mà động tâm.
Tỷ như linh thảo, tỷ như đan dược, khi thấy được mấy món này, Tiên Thiên cao thủ liền cùng nữ nhân chủ trương tôn thờ đồng tiền thấy được kim quy tế giống nhau.
Mặc dù theo Tùy Qua thấy, đan dược cũng chính là một loại Linh dược mà thôi.
Thế nhưng những người này đối với Trầm Thái Sùng mà nói, đan dược vẫn cứ là tồn tại tương đối đặc thù. Ở trong lòng của bọn họ có một loại truy cầu và khát vọng mù quáng. Điều này thật giống như các nữ nhân đối với loại đồ vật xa xỉ như LV, Hermes ao ước vậy. Mặc dù đều chỉ là mấy cái túi thôi, thế nhưng cảm giác cùng với những thứ khác không quá giống nhau.
Do đó mà nói, nhìn thấy bốn viên Tinh Nguyên Đan này, con mắt Trầm Thái Sùng quả nhiên là tỏa ánh sáng.