Y TIÊN THIỂU

- Quả nhiên xấu xa!

Lam Lan hừ một tiếng, lúc này xe đã chạy tới Nhân Gian Tiên Cảnh.

Lam Lan dừng xe, người phục vụ lập tức tiếp đón.

Nhìn thấy khách nhân lái xe sang trọng đến câu lạc bộ lại là một cô gái, người phục vụ lặng người, nhưng khi nhìn thấy Tùy Qua đi cùng, cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Vừa xuống xe, nữ tiếp tân mặc sườn xám đã khom người đón chào, cười nói:

- Tùy tiên sinh, hoan nghênh quang lâm, hôm nay gọi vài công chúa đến bồi tiếp vậy?

Tùy Qua nhận thức nữ tiếp tân này, mà cô gái này cũng nhận ra Tùy Qua. Dù sao Tùy Qua chính là ông chủ của Sơn Hùng cùng Đao tử, nàng làm sao không nhận thức. Hơn nữa đôi khi nàng cũng sẽ nói vài lời vui đùa với hắn, thoáng khoe khoang chút phong tình, khiêu khích như vậy là đàn ông ai mà không thích thú.

Kỳ thật Tùy Qua cũng không phản cảm lời vui đùa như thế, nhưng lời vui đùa này gặp ngay hôm nay liền có chút không tốt, bởi vì sau lưng Tùy Qua chính là Lam đại chủ trì.

- Xem ra Tùy tiên sinh thật sự là khách quen nơi này đâu.

Lam Lan thản nhiên cười nói:

- Hay là chiếu theo “quy củ cũ”?

Tùy Qua nghe ra lời nói có cạm bẫy, vội vàng nói:

- Làm gì có quy củ cũ. Đi lên nhà hàng tầng bốn an bài một phòng yên tĩnh cho chúng tôi là được. Sau đó làm chút thức ăn nhẹ, lấy chai rượu Lafite ngon một chút.

Nữ tiếp tân vội vàng gật đầu, sau đó lấy ra bộ đàm bắt đầu an bài. Một nữ phục vụ hướng dẫn Tùy Qua cùng Lam Lan đi tới nhà hàng tầng bốn của Nhân Gian Tiên Cảnh.

Hiện tại Nhân Gian Tiên Cảnh được sửa chữa hoàn toàn, tập trung phục vụ ăn uống, giải trí, khách sạn cùng nhau, đi tới nhà hàng tầng bốn Lam Lan thoáng có chút kinh ngạc nói:

- Thật không nghĩ tới nhà hàng Nhân Gian Tiên Cảnh vẫn có phong cách đâu.

- Cô nói gì vậy, nếu là nhà hàng đương nhiên phải có bộ dáng của nhà hàng thôi.

Tùy Qua nói:

- Chẳng lẽ trước kia cô chưa từng tới?

- Từ sau khi sửa chữa thì chưa tới.

Lam Lan nói:

- Anh cảm thấy tôi vẫn thường tới những chỗ như vậy sao? Chẳng qua Nhân Gian Tiên Cảnh là địa phương nào trong Đông Giang chỉ sợ không người không biết, cho nên làm nhà hàng trong này thật sự cảm thấy có chút…

- Có chút cảm giác treo đầu dê bán thịt chó?

Tùy Qua cười nói:

- Cô có ý tứ vậy đi.

- Phải, chính là ý tứ này.

Lam Lan nói:

- Một nơi thanh sắc làm lớn như vậy, còn làm nhà hàng xa hoa như thế, thích hợp sao?

- Có gì không thích hợp.

Tùy Qua nói:

- Cô không biết tâm lý tiêu phí của khách hàng. Cô cho rằng địa phương như Nhân Gian Tiên Cảnh thì chỉ biết hát “thập bát mô”, chỉ biết đồi trụy, sau đó mang vài nữ nhân ra ngoài mướn phòng qua đêm?

- Chẳng lẽ không đúng?

Lam Lan hỏi lại.

- Không hoàn toàn.

Tùy Qua nói:

- Cô nói việc đó chỉ là tình huống của một nhóm người. Còn có một nhóm người đến Nhân Gian Tiên Cảnh kỳ thật chỉ vì thả lỏng, uống chút rượu có nữ nhân hầu hạ, gọi vài “công chúa” ca hát, sau đó quay về nhà ngủ, ân, về nhà ôm người phụ nữ của riêng mình mà ngủ. Mặt khác còn có chút người, chỉ là đi tìm phụ nữ nói chuyện phiếm.

- Nói chuyện phiếm? Sao anh không nói là ngắm trăng, nâng cốc hoan vui, nói thi từ ca phú đâu.

Lam Lan cười hỏi.

- Nếu như ở cổ đại thì là như thế.

Tùy Qua nói:

- Nữ tử thanh lâu cổ đại cũng có chút tài nữ đúng không, bán nghệ không bán thân, dựa vào chính là thi từ ca phú, tu dưỡng ca múa thôi.

- Nghe khẩu khí này của anh, xem ra nếu anh đang ở cổ đại, mười phần trở thành lãng tử đăng đồ lưu luyến thanh lâu.

Lam Lan nói:

- Còn nữa, anh nói có bao nhiêu người thích đi tới nơi này ăn cơm? Tám phần là vì ứng phó công an kiểm tra đi.

- Vậy cô nói sai rồi.

Tùy Qua nói:

- Sinh ý nhà hàng nơi đây không tệ…đúng không, tiểu thư phục vụ?

- Dạ.

Nữ phục vụ điềm nhiên đáp:

- Nhà hàng của chúng tôi thường xuyên đầy khách. Nhưng khách nhân tôn quý như Tùy tiên sinh chúng tôi sẽ luôn giữ phòng.

- Tùy đại thiếu quả nhiên là xài được.

Lam Lan cười cười đi vào phòng.

Phòng ăn của Nhân Gian Tiên Cảnh quả nhiên vô cùng xa hoa, tuy rằng Lam Lan từng gặp qua cảnh đời, nhưng phải thừa nhận quy cách gian phòng không khác gì nhà hàng năm sao.

Không bao lâu rượu cùng thức ăn đều được bưng lên.

Tùy Qua cho nữ phục vụ đi ra ngoài, rót rượu cho Lam Lan, nói:

- Sao đây, ăn cơm ở đây cũng có hương vị đi?

- Không phải phong vị, tôi xem là phong tình.

Trong lời nói của Lam Lan mang theo chút công kích, sau đó lắc nhẹ ly rượu trong tay:

- Lafite, khi nào anh lại hư vinh như vậy đây?

- Không phải hư vinh. Kỳ thật tôi thật sự không thích uống rượu đỏ, nhưng cũng không thể để cho cô uống rượu đế với tôi đi?

Tùy Qua nói:

- Ăn đi, đừng bạc đãi bụng của mình.

- Việc này không cần anh quan tâm.

Lam Lan nói:

- Dù anh có hủ bại cũng không hủ bại bằng cha tôi đi? Cho nên tôi sẽ ăn cho anh xem.

Ăn cơm một lúc, Lam Lan lại nhắc tới công việc, nói:

- Ăn xong rồi. Đúng rồi, anh mở “lôi đài thi đấu” trên đài truyền hình rốt cục muốn làm như thế nào, anh có ý nghĩ gì hay không? Chủ tịch đài chúng tôi đã nói, tiết mục này do tôi toàn quyền phụ trách. Đầu tiên, tên của tiết mục là?

- Tên?

Tùy Qua dùng đầu ngón tay gõ gõ lên bàn ngẫm nghĩ, sau đó buột miệng nói ra:

- Gọi là Thiếu Niên Dược Vương chiến Quần Y? Hoặc là gọi Dược Vương Tranh Bá, như thế nào?

- Thật sự là tên tục không chịu được.

Lam Lan đáp.

- Vậy cô nghĩ dùm tôi thử xem.

Tùy Qua nói:

- Phải là tên có khí phách!

- Vậy gọi “Luận Dược”?

- Văn nhã, nhưng không đủ vang dội.

Tùy Qua nói:

- Lại thêm chút nữa là được rồi.

- Thêm cái gì?

- Trước chữ dược lại thêm hai chữ Phách Chuyên.

Tùy Qua cười nói.

- Chụp gạch?

Lam Lan ngạc nhiên:

- Chụp gạch luận dược, làm gì có tiết mục nào có tên cổ quái như vậy, người ta nghe sẽ không hiểu đâu.

- Không phải chụp gạch mà là “Phách Chuyên”.

Tùy Qua đáp:

- Phách Chuyên Luận Dược, tuy rằng không đủ khí phách, nhưng nghe có chút vang dội.

- Anh không phải muốn vang dội, anh rõ ràng là châm chích người.

Lam Lan nói:

- Châm chích thật quá mức!

- Chính là cố ý châm chích.

Tùy Qua đáp:

- Hơn nữa chỉ sợ dù tôi đánh ra cờ hiệu “Phách Chuyên”, những “chuyên gia” kia chưa hẳn sẽ tiếp chiêu đâu.

- Không thể nào, trước đó anh đã cuồng vọng tuyên bố khiêu chiến như vậy, hiện tại còn làm ra tiết mục châm chích có tên “Phách Chuyên”, phàm là chuyên gia y dược ai mà nhịn được bị anh châm chích ngang ngược như thế.

Lam Lan nói.

- Vậy thì không nhất định.

Tùy Qua nói:

- Cô thật sự đánh giá thấp da mặt của những chuyên gia kia. Da mặt của những người này đã sớm luyện dày hơn cả mặt ngựa, cô ngàn vạn lần đừng xem trọng tự ái của bọn hắn. Kỳ thật danh xưng “Phách Chuyên” tôi còn cảm thấy chưa đủ nặng, nếu không lo lắng bị Quảng Điện răng rắc, tôi cảm thấy nên đặt tên tiết mục là “Chuyên Gia Biệt Phệ”.

- Anh…thật sự là rất ác độc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi