Y TIÊN - VÂN MẠC

“Minh Nhi, muội đừng thu dọn đồ đạc nữa”, Vân Mạc lén lau đi nước mắt trên khoé mắt, nói với Minh Nhi.  

Minh Nhi dừng tay lại, Ly Yên gật đầu nói: “Đúng đúng, Mạc Nhi suy nghĩ thấu đáo hơn, nếu chúng ta mang theo quá nhiều đồ thì những người khác sẽ phát hiện ra. Được rồi, chúng ta chỉ mang theo mấy thứ giá trị thôi, không mang quần áo theo, càng ít đồ càng tốt!”  

“Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đã”, Vân Mạc muốn đỡ Ly Yên ngồi xuống.  

Nhưng bà lại nói: “Không được, không thể chậm trễ nữa, nếu người khác phát hiện ra, chắc chắn Bát trưởng lão sẽ không cho chúng ta đi! Mạc Nhi, bọn họ đều là súc vật, bọn họ muốn lấy mạng con đó! Mẹ vô dụng, không thể chăm sóc tốt cho các con, Mạc Nhi, mẹ không thể không có con được”.  

Nói đến cuối, Ly Yên đột nhiên khóc to. Mấy năm qua, bà chịu bao nhiêu sự xem thường, bao nhiêu uất ức ở nhà họ Vân, còn phải để tâm  đến an toàn của Vân Mạc, thật sự sống quá khó khăn.  

“Mẹ!”, Minh Nhi thấy Ly Yên bật khóc thì cũng không khỏi khóc theo.  

“Mẹ, mẹ đừng khóc, nào, ngồi xuống trước đã”, Vân Mạc đỡ Ly Yên ngồi xuống, đợi bà bình tĩnh lại rồi, hắn mới nói: “Mẹ, mẹ không cần phải lo, con sẽ không sao, Vân Liệt kia không giết con được đâu. Một tháng sau, chắc chắn hắn ta sẽ không phải đối thủ của con!”  

“Nhưng bây giờ con chỉ mới có cảnh giới Luyện Thể tầng bốn, còn Vân Liệt kia…”, Ly Yên nhìn Vân Mạc, không dám tin lời hắn.  

“Mẹ, con gặp được cơ duyên, thiên phú đã thay đổi rồi, không còn là con trước kia nữa. Vả lại con còn học được một chút kiến thức y học, có thể giúp đỡ cho việc tu luyện. Một tháng sau, Vân Liệt nhất định không phải đối thủ của con!”, Vân Mạc nói một cách chắc chắn, giọng điệu hùng hồn, hắn muốn cho mẹ và muội muội tin tưởng. Sở dĩ nói thiên phú của mình thay đổi là muốn mẹ yên tâm.  

“Mạc Nhi, con thật sự tin rằng một tháng sau mình có thể đánh bại Vân Liệt à?”, Ly Yên hỏi, lúc này bà cũng không còn nghi ngờ như trước đó nữa. Bà không chú ý câu Vân Mạc nói thiên phú của hắn đã thay đổi, mà lại chú ý đến chuyện hắn học được chút kiến thức y học. Bị cắt đứt kinh mạch mà Vân Mạc cũng có thể chữa khỏi, Ly Yên cũng không nghi ngờ lời của hắn nữa, bà tin rằng kiến thức Vân Mạc học được chắc chắn không đơn giản.   

“Con chắc chắn có thể đánh bại Vân Liệt!”, Vân Mạc gật đầu.  

Vân Mạc lại an ủi Ly Yên thêm một lúc, nói mấy lời rất có khí phách, cuối cùng Ly Yên cũng yên tâm. Gia đình họ bị người khác bắt nạt quá nhiều nên mới có tình cảnh như hôm nay, Vân Mạc thề hắn sẽ không để người nhà phải chịu uất ức như trước đây nữa.  

“Ca ca, đây là đan Luyện Thể, huynh lấy hết đi”, Minh Nhi đưa hết sáu viên đan Luyện Thể cho Vân Mạc, Vân Mạc muốn đột phá để đánh bại Vân Liệt, đương nhiên tài nguyên tu luyện rất quan trọng.  

Vân Mạc chỉ nhận lấy ba viên, trước kia hắn dùng nhiều đan Luyện Thể như thể cũng chỉ đến được Luyện Thể tầng ba, nhiều thêm ba viên cũng không có bao nhiêu tác dụng. Hắn muốn nhanh chóng đột phá chỉ có thể đi mua những loại thuốc khác, tự mình luyện chế nước thuốc hoặc đan dược Luyện Thể loại khác.  

“Muội cứ giữ ba viên đan Luyện Thể này đi, huynh có… Ấy?”  

Vân Mạc đột nhiên lấy ra một viên đan Luyện Thể, đặt trước mắt cẩn thận quan sát, hắn phát hiện có một vài chỗ không đúng lắm.  

“Đan dược này…”, hắn cẩn thận kiểm tra, phát hiện đúng là như thế.  

Đan Luyện Thể của nhà họ Vân này hoàn toàn không thể gọi là đan dược, chỉ có thể nói là đan hoàn mà thôi. Đan dược và đan hoàn chỉ khác nhau một chữ, nhưng hiệu quả lại như một trời một vực. Đan dược được hình thành từ tinh hoa của dược tính, dùng lửa lấy ra tinh hoa trong dược liệu rồi trộn lẫn chúng với nhau, sau khi xuất hiện một vài thay đổi đặc biệt thì dung hợp với nhau. Còn đan hoàn chỉ là trộn lẫn một vài loại thuốc với nhau tạo thành hình viên một cách qua loa mà thôi, hiệu quả thấp hơn đan dược rất nhiều.  

Trước đó hắn còn thấy khó hiểu, nếu nhà họ Vân có thể luyện chế đan Luyện Thể mà chỉ xưng bá ở một thị trấn nhỏ. Bây giờ thấy đan Luyện Thể này thì hắn đã hiểu ra rồi.  

Dược liệu chính của đan Luyện Thể này là hoa Luyện Thể quý hiếm, nhưng đan hoàn của nhà họ Vân còn chưa dùng được hết một phần trăm dược tình của hoa Luyện Thể.  

“Chẳng trách hắn dùng nhiều đan Luyện Thể như thế vẫn chỉ là một võ giả Luyện Thể tầng ba”, Vân Mạc lắc đầu cười khổ, hoa Luyện Thể này không phải vật bình thường với nhà họ Vân, nhưng nhà họ Vân sử dụng hoa Luyện Thể như thế rõ ràng là phí của trời.  

Thật ra hoa Luyện Thể dùng để luyện thể, không nên luyện chế thành đan dược, như thế sẽ giảm đi hiệu quả luyện thế. Cách sử dụng tốt nhất là mượn thuốc khác luyện chế nó thành nước thuốc để rèn luyện thân thể và linh hồn.  

Vân Mạc chỉ nhìn “đan Luyện Thể” này mấy lần đã hiểu ra cách luyện chế nó. Với y thuật của mình, hắn có thể phân tích dược tính của hoa Luyện Thể bên trong một cách dễ dàng.  

“Minh Nhi, huynh có việc cần dùng đan Luyện Thể, huynh lấy tạm ba viên này của muội nhé”, Vân Mạc nhận lấy ba viên đan dược trong tay Minh Nhi. Dược tính của hoa Luyện Thể trong đan hoàn này rất nồng đậm, hắn tính toán, chỉ cần hai viên là đủ để hắn thăng cấp lên Luyện Thể tầng bảy rồi. Một khi lên đến Luyện Thể tầng bảy, hắn chắc chắn mình có thể đánh bại Vân Liệt.  

Hắn nhận lấy thuốc của Minh Nhi đương nhiên là vì không muốn Minh Nhi lãng phí dược tính của hoa Luyện Thể, hắn muốn luyện chế ra nước thuốc để giúp cô bé tu luyện.  

Đương nhiên Minh Nhi không hề phản đối, cô bé còn đang lo Vân Mạc không chịu nhận đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi