Y TIÊN - VÂN MẠC

"Nó là nguyên liệu chính để luyện thuốc giảm đau, sao mà đại ca chưa từng nghe cho được?"  

"Hả, cỏ Hà Nhuận gì chứ? Nguyên liệu chính của thuốc giảm đau không phải là cỏ Vô Thống sao? Tiểu ca đừng gạt ta, tưởng ta không biết à?"  

Thế là Vân Mạc ngộ ra, cách đặt tên dược vật ở đại lục này có chút khác biệt so với kiếp trước của hắn. Xem ra phải mua một quyển sách giới thiệu dược vật rồi, bằng không thì có là cao thủ y học cũng sẽ gặp phiền toái. Cũng may nhưng món hắn nhờ mẹ đi mua đều có tên gọi giống như kiếp trước.  

"Hà hà”, hắn bèn cười cười: “Quả nhiên là không gạt được. Vậy đại ca biết nơi nào bán cỏ Vô Thống không?"  

Người đàn ông chỉ vào nơi cuối phố: “Thấy tên gầy gầy kia không? Ở đó bán nhiều lắm”.  

"Cảm ơn đại ca”, Vân Mạc gật đầu rồi cất bước rời đi.  

Người đàn ông vẫy tay với cái gã gầy đét như con khỉ khô kia, ý bảo mình vừa giới thiệu một mối làm ăn cho gã, cười nói: “Ta dẫn mối cho Hầu Tử ngươi, tối nay nên mời ta uống rượu chứ hả?"  

Vân Mạc đi đến sạp của người gầy, quả nhiên nhìn thấy không ít cỏ Hà Nhuận, sau đó nhịp tim bỗng bất ngờ gia tốc khi nhìn thấy một thứ mà kiếp trước hắn tìm mãi không được: sữa Địa Linh!  

Nó là linh dược luyện thể tốt nhất trên đời, hơn hẳn bất kỳ nước thuốc nào khác. Nằm trên sạp của người đàn ông gầy gò là một viên tinh thạch lớn bằng nắm tay, hình dạng vô cùng xinh đẹp. Vân Mạc dám khẳng định nó chính là sữa Địa Linh, lại còn chất chứa không ít bên trong, nhìn kích thước hắn là có tận mười mấy giọt. Trong khi đó chỉ một giọt sữa Địa Linh thôi đã đủ làm thế nhân điên cuồng, tận mười giọt thế này thì có là Thần Đế cũng không bỏ qua. Nếu năm xưa Lạc Thiên được luyện thể bằng sữa Địa Linh thì e rằng sẽ càng đáng sợ, có lẽ cả đời cũng không ai có thể ngang hàng, cho dù là các Thần Đế khác hợp lực lại cũng không đủ.  

Cũng may mà Vân Mạc kiếp trước không tìm được sữa Địa Linh.  

Tuy trong lòng đang vô cùng kích động nhưng hắn vẫn giữ sắc mặt như thường, cũng không lưu luyến quá lâu trên khối tinh thạch kia. Bằng không nếu để chủ sạp phát hiện, e rằng sẽ bị chém rất đau. Nhưng Vân Mạc tự nhủ, có đắt đến mấy cũng phải mua về.  

"Đại ca, cỏ Vô Thống bán thế nào vậy?"  

"Năm đồng bạc một bụi, chắc giá”, người gầy gò kia nói.  

"Năm đồng một bụi? Quá đắt”, Vân Mạc lắc đầu: “Hơn nữa phẩm tướng không tốt, trông héo úa thế này, làm gì có giá đó?"  

Bản thân hắn không cần dùng cỏ Hà Nhuận nhưng muội muội thì có, một lần phải năm bụi mới đủ. Nếu như dùng hết hai lăm đồng bạc thì chỉ còn lại mười lăm, sợ không đủ để mua sữa Địa Linh và những thứ dược liệu phụ khác.  

"Tiểu ca không biết rồi, cỏ Vô Thống cho dù có héo cũng không bị mất dược tính. Ta bán giá năm đồng đã là rẻ rồi đấy, không giảm được nữa”, chủ sạp vừa lắc đầu vừa nói.  

Vân Mạc nhíu mày, không ngờ lại gặp phải người trong nghề biết rõ đặc tính cỏ Hà Nhuận. Thấy không có khả năng mặc cả, hắn bèn tìm cách khác.  

Ánh mắt hắn lia qua sạp một hồi, cuối cùng dừng lại trên viên tinh thạch, ồ lên kinh ngạc: “Viên đá này là cái gì mà đẹp vậy? Vừa khéo sắp đến sinh nhật muội muội, ta mua về làm quà hẳn con bé sẽ thích lắm”.  

Chủ sạp lộ vẻ phấn khởi: “Ta đào mãi trên dãy Vân Thượng mới được đấy, mà trên đó thì làm gì có thứ nào không tốt bao giờ, chắc chắn là hàng ngon rồi!"  

Vân Mạc nghe thế thì hiểu ngay đối phương không biết về giá trị đích thực của tinh thạch này: “Đại ca à, chỉ là viên đá bình thường mà thôi thì ngon chỗ nào? Thấy bùn đất khô queo thế này, hẳn là đã bày trên sạp lâu lắm rồi đúng không? Hàng ngon thì lại chẳng bị hốt đi vội rồi”.  

Chủ sạp tỏ ra lúng túng. Gã quả thật đã bày món hàng này ra mấy ngày qua nhưng không bán được, thậm chí còn không ai hỏi thăm, Vân Mạc là người đầu tiên có hứng thú với nó.  

"Thôi thế này đi, ta mua năm bụi cỏ Vô Thống, ngươi tặng kèm cục đá này là được”.  

"Không được!”, chủ sạp vội vung tay che viên tinh thạch lại như sợ bị Vân Mạc cướp mất: “Ta đã phải vượt qua biết bao nguy hiểm mới đào được nó, làm sao tặng không cho được? Không bằng tiểu ca đưa thêm mười đồng bạc, ta bán cho”.  

"Mười đồng?”, Vân Mạc lắc đầu liên tục: “Có mỗi viên đá mà tận mười đồng, chẳng thà ta lấy hai đồng đi mua cái vòng tay đẹp đẹp tặng muội muội, không chừng con bé còn thích hơn”.  

"Vậy tiểu ca ra giá bao nhiêu?"  

"Nhiều nhất năm đồng, không được thì ta đi mua vòng. Biết đâu muội muội ta cũng chưa chắc sẽ thích viên đá này”.  

"Được được! Năm đồng thì năm đồng, thêm năm bụi cỏ Vô Thống là ba mươi đồng”, chủ sạp liến thoắng nói. Viên đá kia là do gã đào được trong lúc vô tình, cứ tưởng không bán đi được, nào ngờ lại có một thằng khờ sẵn sàng bỏ năm đồng ra mua, làm gã phấn khởi không thôi.  

Mà Vân Mạc thì còn kích động hơn gã. Một thứ mà Thần Đế cũng thèm khát, hắn chỉ bỏ ra năm đồng bạc là có được. Trên đời còn chuyện gì tốt hơn nữa không? Đúng là nhặt được của hời mà!  

Nhưng vào khoảnh khắc Vân Mạc lấy tiền ra, một bàn tay đã vươn tới chộp lấy viên tinh thạch.  

"Ông chủ, ta mua viên đá với giá mười đồng bạc!"  

Hai mắt chủ sạp sáng rỡ khi thấy thằng khờ thứ hai dám bỏ mười đồng ra mua một viên đá. Không, khoan đã, chẳng lẽ đây là báu vật gì đó?  

Đáy lòng Vân Mạc không khỏi chùng xuống. Hắn không có nhiều tiền trên người, nếu có người khác cũng nhìn ra được chỗ bất phầm của tinh thạch này thì hắn căn bản không giành được.  

Khi quay đầu lại, sắc mặt hắn tối sầm đi.  

"Vân Liệt!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi