Y VÕ SONG TOÀN

Vương Vân Cương mỉm cười.

"Alo, anh Đông, anh đến chưa? Được rồi, bây giờ em sẽ đi ra đón anh".

"Hôm nay không ai cứu được anh đâu, anh muốn chết còn khó đấy? Vương Vân Cương tôi sẽ thành toàn cho anh, không ngờ vừa về đã có người dám xúc phạm tôi, mấy năm nay chắc do tôi rời Đông Hải lâu nên không ai nhớ tôi nữa, tôi sẽ lấy anh làm đá mài dao, tuyên bố với Đông Hải, Vương Vân Cương tôi về rồi".

"Anh Cương anh man quá!"

Chúc Tiểu Nguyệt mặt đầy say mê mà nói, có thể câu được anh công tử nhà giàu Vương Vân Cương này đúng là niềm vinh hạnh của cô ta, ngay cả nhà họ Chúc cũng sẽ được đà đi lên.

Bay lên cành cao biến thành phượng hoàng không còn là mơ ước nữa! Vẫn luôn có người nói sinh ra trong gia đình tốt không bằng gả cho gia đình tốt, Chúc Tiểu Nguyệt là ví dụ điển hình cho câu nói này, đợi đến sau này cô ta được gả vào hào môn, ai dám ra mặt với cô ra? Còn Chúc Linh Linh nhỏ bé kia không đáng để cô ta để ý đến.

Người nhà họ Chúc đều vô cùng kinh hãi, mặt mày khϊế͙p͙ sợ, Vương thiếu gia gọi đại ca tốt của mình đến, hôm nay có vẻ như không hay rồi.

"Để tôi xem xem, ai dám đắc tội với Vương lão đệ".

Một giọng nói trầm mặc vang lên trong đại sảnh, không ít người đều kinh ngạc, hơn hai mươi người rầm rầm đi vào đại sảnh, tất cả đều mặc âu phục màu đen, đeo kính râm, trông vô cùng ngạo mạn.

Mẹ kiếp?

Đoàn Bảo Đông tái mét mặt, mẹ kiếp Vương Vân Cương nhà mày, mày đắc tội với ai cũng được nhưng sao lại đắc tội Tần đại sư, mày chán sống à?

Năm đó Vương Vân Cương đưa cho Đoàn Bảo Đông khá nhiều tiền, ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn, vậy nên Đoàn Bảo Đông giúp đỡ Vương Vân Cương, mấy tên có tiền thế này cũng không dễ tìm, năm đó mỗi năm Đoàn Bảo Đông cũng kiếm được hai ba triệu từ tay Vương Vân Cương, đây cũng không phải là con số nhỏ.

Lần này Vương Vân Cương du học về, gọi điện thoại ngay cho ông ta, Đoàn Bảo Đông nhất định sẽ nhanh chóng đến, ai lại bỏ qua cơ hội kiếm tiền chứ?

Nhưng ông ta không ngờ được, Vương Vân Cương lại đắc tội với Tần đại sư, mẹ kiếp, muốn chết à?

Thằng vô dụng này!

Sắc mặt Đoàn Bảo Đông tái xanh, nhỡ may khiến Tần đại sư tức giận thì mình xong đời.

"Anh Đông, là thằng đó, thằng đó ra vẻ với em, không cho anh ta sáng mắt lên, chắc anh ta không biết ai mới là bá chủ của Đông Hải này. Em vừa về nước, anh ta đã tỏ vẻ với em, loại người này nhất định phải dạy cho anh ta một bài học để anh ta sáng mắt ra".

Vương Vân Cương chỉ vào Tần Lâm mà nói, còn cười khẩy, dáng vẻ như nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, anh ta có tiền, lúc này chỉ cần anh Đông ra mặt cho anh ta, anh ta tốn bao nhiêu tiền cũng được, hơn nữa anh ta cũng cần phải tỏ vẻ giàu có, quyền lực trước mặt người nhà họ Chúc, lúc này không thể mất mặt được.

"Đây là Đoàn Bảo Đông mà? Tôi nghe nói Đoàn Bảo Đông là trùm của Đông Hải đấy, ở Đông Hải này không nhiều người dám đối đầu với ông ta đâu".

"Trêи đường có ai dám không nể mặt anh Đông đâu, Vương thiếu gia quả nhiên nhiều tiền, ngay cả anh Đông cũng giúp cậu ta".

"Lần này thì tên Tần Lâm kia chết chắc rồi, anh Đông đến rồi, anh ta chạy không được đâu".

"Bây giờ quỳ xuống cũng không được đâu, tôi nghe nói anh Đông hơi tí là rút gân tay gân chân người ta đó".

Đám người xung quanh vây xem đều sợ hãi, lùi về sau theo bản năng, sợ bị liên lụy, đại danh của anh Đông, tiền tài của Vương thiếu gia đứng số một số hai ở thành phố Đông Hải, hôm nay tên này nhất định tèo rồi.

"Bốp..."

Anh Đông phất tay, đánh một phát lên người Vương Vân Cương, phát tát giòn giã, vang dội, khiến Vương Vân Cương lập tức sững sờ, mắt tròn mắt dẹt nhìn Đoàn Bảo Đông, trong ánh mắt đầy sự hoài nghi và tủi hờn.

"Anh Đông, sao anh... anh đánh em?"

Vương Vân Cương có hơi sợ Đoàn Bảo Đông, trong lòng lửa giận đã bùng cháy nhưng Đoàn Bảo Đông là người như nào chứ, anh ta hiểu quá rõ, anh ta không dây nổi vào Đoàn Bảo Đông, anh Đông xuống tay là máu chảy đầu rơi.

Tục ngữ nói cấm có sai, ngang tàng sợ cứng rắn, cứng rắn sợ mấy tên liều mạng, cho dù anh có tiền, nhưng ở trong tay mấy tên giang hồ này mà dám nói quàng nói xiên, người ta mà muốn liều mạng với anh thì anh còn tiếc không chết được, đặc biệt là loại có tiền như Vương Vân Cương.

Không chỉ Vương Vân Cương mà tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ‘anh Đông' này được Vương Vân Cương gọi đến sao? Sao vừa mới đến lại đánh Vương Vân Cương vậy, mọi người đều kinh ngạc.

Trong lúc này, Vương Vân Cương trở nên vô cùng lúng túng, bị tát một cái bạt tai dưới con mắt của tất cả mọi người, mặt anh ta đau rát vô cùng.

"Mẹ kiếp, mày là ai? Tao thân với mày chắc? Mày biết đây là ai không? Đây là ân nhân cứu mạng của tao - cậu Tần, cậu Tần từng cứu mạng tao, mày bắt tao làm khó cậu Tần à, mày không muốn sống nữa à?"

Lời Đoàn Bảo Đông khiến cho tất cả mọi người bừng tỉnh, mọi người không khỏi coi trọng Tần Lâm hơn chút, hóa ra Tần Lâm quen Đoàn Bảo Đông?

Sắc mặt Vương Vân Cương khó coi vô cùng, anh ta đúng là bê đá tự đập chân mình.

Vương Vân Cương nói nhỏ, bộ dạng rụt rè như một học sinh tiểu học phạm lỗi.

"Xin lỗi anh Đông, em không biết ạ".

Đoàn Bảo Đông cười khẩy nói.

"Không biết là xong à? Nếu như không phải tao tới kịp thời thì mày còn muốn làm gì cậu Tần?"

"Còn không mau quỳ xuống, xin lỗi cậu Tần".

Vương Vân Cương hối hận đến xanh ruột, bản thân mình đúng là tự mình hành mình, cái tên khốn Đoàn Bảo Đông dám bắt anh ta quỳ xuống trước Tần Lâm à, sao có thể?

Vương Vân Cương hít sâu một hơi, mạnh miệng nói.

"Anh Đông, nói như vậy thì anh không định thay em dạy cho tên đó một bài học à?"

"Tao bảo mày quỳ xuống, mày điếc à?"

Đoàn Bảo Đông đạp một phát khiến Vương Vân Cương ngã xuống đất, sắc mặt anh ta tái xanh, lúc này Chúc Tiểu Nguyệt cũng xông đến.

"Ông làm gì vậy? Dựa vào đâu mà đánh bạn trai tôi, ông biết anh ấy là ai không?"

"Mẹ nó, tao không quan tâm nó là ai, cái đôi cẩu nam nữ thối tha này".

Đoàn Bảo Đông lật tay cho Chúc Tiểu Nguyệt một phát tát, mặt cô ta lập tức sưng lên, cái tát này ông ta cũng dùng hết sức.

Chúc Tiểu Nguyệt tức đến mật ngồi sụp xuống đất.

"Hu hu hu, ông dám đánh tôi! Anh Cương, anh phải xử lý cho em".

Vương Vân Cương buồn bực trong lòng, trong giờ phút quan trọng mà cô còn làm loạn thêm.

Đoàn Bảo Đông cười nói, sợ đắc tội Tần Lâm.

"Cậu Tần, xin lỗi, khiến cậu sợ hãi rồi".

Tần Lâm nói.

"Không sao, cái loại ỷ thế hϊế͙p͙ người này phải dạy dỗ tử tế, ông đến rồi thì cũng giúp tôi bớt chút việc".

Đoàn Bảo Đông quay đầu, sắc mặt lập tức âm trầm.

"Vâng vâng vâng, cậu Tần nói chí phải".

"Quỳ hết xuống cho tôi, đứng ngây người ở đó làm gì?"

Vương Vân Cương run rẩy, bị Đoàn Bảo Đông đánh đến mức run người, đâu còn dám nói nửa chữ không? Lúc này anh ta dù tức kinh khủng, nhưng tình thế khó xử, Đoàn Bảo Đông là người thế nào anh ta cũng biết rõ, có điều lần này, anh ta không thể để yên được.

“Cậu Tần, cậu hài lòng chưa?"

Vương Vân Cương và Chúc Tiểu Nguyệt đều chỉnh tề quỳ xuống trước mặt Tần Lâm, Chúc Tiểu Nguyệt vẫn muốn làm loạn nhưng bị người của Đoàn Bảo Đông cho thêm mấy phát tát, mặt mày đầy máu nên đành yên lặng.

Lúc này, người nhà họ Chúc không dám nói câu gì, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi