Y VÕ SONG TOÀN

Đây gọi là người đông thế mạnh!

Chính là như vậy, đông người đương nhiên sẽ khiến người ta sợ hãi, đối mặt với hàng trăm người bao vây, sắc mặt Mộc Tiểu Lộ bỗng tái nhợt, tay chân tê hết cả lên, thậm chí còn không ngừng run rẩy, đây chẳng phải là đang muốn lấy mạng cậu ta sao?

Nhiều người như vậy, mỗi người chỉ cần nhổ một bãi nước bọt thì cũng đủ để dìm chết bọn họ mất, bây giờ phải làm sao đây.

“Anh rể, anh rể, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Mộc Tiểu Lộ nắm lấy cánh tay Tần Lâm, kϊƈɦ động nói, cậu ta không muốn bị đánh thêm lần nữa, đến lúc đó sẽ mất hết mặt mũi, lỡ không may gãy tay gãy chân thì sẽ không cưới được vợ đâu.

“Bây giờ biết sợ rồi à? Hối hận rồi? Ha ha ha, mau lên, quỳ xuống dập đầu cho tao, có khi tao sẽ tha cho mày đấy”.

Vương Lập Bắc cười ha ha nói, đã thay đổi vẻ mặt suy sụp lúc nãy.

Anh Cương quả thực rất ngầu, mới đó mà đã đến rồi.

“Tiểu Bắc à, có chuyện gì thế? Có người gây rối ở địa bàn chúng ta sao?”

Thân hình Ngụy Cương gầy gò, trêи mặt còn có một vết sẹo, trông vô cùng tàn nhẫn.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía đám người Tần Lâm và Mộc Tiểu Lộ với ánh mắt độc tôn.

“Còn không mau quỳ xuống?”

Vương Lập Bắc trầm giọng quát.

Mộc Tâm Lan và Dương Quế Hoa run như cầy sấy, ánh mắt trở nên vô cùng hoảng sợ, nhiều người vây quanh như thế này thật là đáng sợ quá đi, mặc dù Mộc Tâm Lan biết Tần Lâm rất lợi hại, nhưng dù sao thì người đông thế mạnh, chưa chắc anh có thể cầm cự nổi, hơn nữa trong tay chúng đều có vũ khí, nếu như đánh nhau thì bọn họ sẽ chịu thiệt mất.

“Anh rể, anh mau nghĩ cách đi, làm gì bây giờ...”

Mộc Tiểu Lộ nói nhỏ.

“Không còn cách nào khác, binh đến thì tướng đánh, nước đến thì đất chặn thôi. Bọn họ có nhiều người như vậy, cậu có đánh thắng được không?”

Tần Lâm hỏi.

Mộc Tiểu Lộ sợ đến mức chân mềm nhũn ra, đông người như vậy, e rằng chỉ có thể chờ chết mà thôi.

“Xin lỗi, Lập Bắc, mình sai rồi”.

Mộc Tiểu Lộ lập tức quỳ xuống trước mặt đám người Vương Lập Bắc và Ngụy Cương với ánh mắt khuất nhục, cảnh tượng này làm cho Tần Lâm cảm thấy dở khóc dở cười, thái độ ngang ngược lúc nãy của cậu đi đâu rồi? Bây giờ chỉ vừa nhìn thấy đông người liền rén như vậy à.

“Sao mày không ngon nữa đi, biết đây là ai không? Đây là anh Cương, anh Cương của đường Ngũ Mã, chắc mày chưa từng nghe qua đâu nhỉ? Là số một ở tỉnh lỵ này đấy. Ban đầu một mình anh ấy tung hoành bốn phương, ngay cả nhân vật như chị Hồng cũng biết đến anh Cương. Người ngoài gọi là Cơn lốc nhỏ của Giang Nam, mày hỏi xem cả cái tỉnh lỵ này có ai mà không biết chứ?”

Vương Lập Bắc chỉ vào Ngụy Cương bên cạnh rồi nói với vẻ kiêu ngạo khiến cho người ta phải hít thở không thông.

Mộc Tiểu Lộ kinh hãi đến bất động, ánh mắt sa sầm xuống, bây giờ đã quỳ trước mặt người ta rồi, giống hệt như một con chó chết vậy, nên thôi cứ mặc.

“Đều là hư danh cả thôi, không đáng nhắc, không đáng nhắc. Nhưng đối phó với mấy đứa trói gà không chặt này thì không tốn sức lắm đâu, Lập Bắc à, không ngờ hai tên này lại có thể gây khó khăn cho cậu đấy, cậu thật sự làm cho tôi không biết phải nói gì đây”.

Ngụy Cương cười nói, nếu như lúc trước không phải Vương Lập Bắc hứa đưa cho hắn một triệu thì hắn cũng sẽ không đem nhiều người như vậy đến đây làm gì.

Một triệu!

Đây không phải là một số tiền nhỏ, nếu như là Vương Lập Bắc trước kia chắc chắn sẽ không có, cậu ta chỉ là một tên đầu đường xó chợ, cùng lắm cũng chỉ là một tên đàn em dưới trướng Ngụy Cương mà thôi, nhưng lần này cậu ta phát tài rồi, đã lừa được chiếc Mercedes Benz G của Mộc Tiểu Lộ, chỉ cần bán chiếc xe đó đi thì cậu ta sẽ trở thành phú ông trong phút chốc, cho dù có là ông chủ ngày trước thì cũng phải nghe theo lệnh cậu ta.

Dù sao thì cũng không có ai chống lại được sức mạnh đồng tiền, ngay cả Ngụy Cương cũng như thế, dưới trướng hắn còn có biết bao nhiêu đàn em cần phản ăn uống, vậy nên một triệu đối với hắn mà nói chỉ là một con số lớn mà thôi.

Lúc trước Vương Lập Bắc chỉ là một tên tép riu mà thôi, nói một phát liền bung hẳn một triệu, chẳng lẽ cậu ta phát đạt rồi à?

“He he he, nếu không thì em cũng đâu cần phiền anh Cương đến giúp. Đây cũng không phải loại tầm thường đâu, lần này coi như em nhờ anh Cương làm chủ vậy”.

Vương Lập Bắc cười nói, một triệu này hoàn toàn xứng đáng, anh Cương không chỉ đích thân ra tay, mà còn đem cả trăm người đến, bây giờ thì không ai có thể thoát được rồi.

“Yên tâm đi, có tôi ở đây, xem xem còn ai dám ra mặt nào, thực lực của tôi không phải cậu không biết, bao nhiêu anh em ở đây như thế thì sao lại đứng nhìn cậu khổ sở được? Hừm”.

Ngụy Cương bình tĩnh nói, ánh mắt nghiêm nghị nhìn sang đám người Tần Lâm, đám tép riu này mà cũng làm cho bọn bây khổ sở à, đúng là không có chút tiền đồ nào.

“Anh Cương nói vậy là em yên tâm rồi”.

Vương Lập Bắc giơ ngón cái tỏ ý với Ngụy Cương.

Ngụy Cương nhìn sang đám người Tần Lâm, bây giờ Mộc Tiểu Lộ đã quỳ xuống rồi, chỉ còn mỗi bọn họ mà thôi.

“Các người cũng quỳ xuống cho tôi, đừng có ở đây giả câm giả điếc nữa, mau dập đầu xin lỗi anh em tôi, còn phải bồi thường nữa, coi như chuyện nay xong, nếu như không nghe lời thì nhìn mấy người bên ngoài xem, rồi quyết định có đồng ý hay không”.

Ngụy Cương vẫn hết sức điềm tĩnh.

“Anh rể, anh mau quỳ xuống đi, đừng để liên lụy đến tôi, chỉ cần anh quỳ xuống cúi đầu nhận sai, bọn họ sẽ tha cho chúng ta thôi, anh mau lên”.

Mộc Tiểu Lộ trầm giọng nói, mặt mày ủ rũ bực bội.

“Đúng thế Tần Lâm, cậu mau quỳ xuống đi, cậu không đấu lại được nhiều người vậy đâu, cậu xem bản thân mình đi, đã không làm được gì lại còn giả vờ? Bây giờ người ta kéo đến đông như vậy, ngay cả mở miệng cũng không dám rồi sao. Cậu thấy bản thân có giống một tên vô dụng không, cậu đừng có làm liên lụy đến hai mẹ con chúng tôi”.

Dương Quế Hoa nói xong liền quỳ xuống trước mặt Ngụy Cương, giống hệt như Mộc Tiểu Lộ vậy.

Hai mẹ con nhìn nhau rồi nhoẻn miệng cười, đây gọi là người thức thời mới là trang tuấn kiệt, bọn họ mới chính là người tuấn kiệt thật sự!

“Mẹ, mẹ đúng là tấm gương để con noi theo, biết tiến biết lùi!”

Mộc Tiểu Lộ rất khâm phục mẹ mình, đàn ông thì có thể vừa nhu vừa cương được, nhưng mẹ cậu ta đã từng này tuổi vẫn có thể biết tiến biết lùi như thế, đây đúng là tấm gương để cậu ta noi theo.

“Đương nhiên rồi, con cho rằng mẹ sống bao năm qua vô ích như vậy sao? Phải biết lúc nào nên nhu nên cương chứ? Tình hình bây giờ chúng ta không thể đấu lại bọn họ được, chỉ cần chúng ta chịu nhịn thì bọn họ sẽ tha cho chúng ta”.

Dương Quế Hoa nói với vẻ tự tin.

“Con nhỏ ngu ngốc này, còn ngây ra đó làm gì? Mau quỳ xuống! Mày đừng có làm liên lụy em đấy, Tần Lâm đã không biết điều rồi, mày còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với ông chủ của người ta đi”.

Dương Quế Hoa trầm giọng nói.

“Mọi người nhìn xem, đây mới là người hiểu chuyện này, cho dù có ngoan cố thì được bao lâu chứ? Đến cuối cùng vẫn phải quỳ xuống xin lỗi mà thôi, không phải sao?”

Vương Lập Bắc cười khẩy.

“Mẹ làm gì thế! Mẹ quỳ xuống làm gì”.

Mộc Tâm Lan nghiến răng.

“Khốn nạn! Nếu như tao không quy xuống thì em mày phải làm sao? Bọn họ đông người như thế, sẽ đánh chết em mày mất, chúng ta lạ nước lạ cái, còn người ta lại là dân bản địa, vậy nên vẫn phải quỳ nhận sai thôi”.

Dương Quế Hoa tức giận quát, sau đó nhìn sang phía con gái với vẻ hận không thể ép được nó.

“Cậu nhìn cái gì? Tần Lâm, tôi nói nó không nói cậu sao? Mau quỳ xuống cuối đầu nhận sai đi, cậu là cái thá gì? Chuyện này chẳng phải do cậu mà ra sao? Nếu như không phải do cậu thì Tiểu Lộ nhà chúng tôi cũng đâu đến mức này chứ? Nếu như không do cậu thì chúng tôi cũng sẽ không phải quỳ ở đây, bây giờ thì cậu hay rồi, lại làm ra vẻ không có chuyện gì, cậu không thấy có lỗi với chúng tôi ư? Không thấy có lỗi với Tâm Lan à? Không có lửa làm sao có khói, cậu hiểu chưa hả? Người trẻ tuổi phải biết điều một chút, bây giờ thì hay rồi, người ta đến chặn chúng tôi lại đây này, còn đợi cái gì nữa mà không mau quỳ xuống?”

Dương Quế Hoa chỉ vào Tần Lâm rồi nói, sau đó quay sang quỳ lạy Ngụy Cương.

“Anh Cương, em không quen anh ta, đều tại anh ta cả, cứ bắt em phải đến đòi xe, em không phải là người ra tay trước. Người lớn các anh không trách kẻ tiểu nhân làm gì, em lạy anh tha cho em”.

- ----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi