Y VÕ SONG TOÀN

Người nhà họ Tạ sắp phát điên mất, đến lúc này rồi mà vẫn còn không chịu giao Tần Lâm ra, chẳng lẽ muốn nhà họ Tạ phải gặp xui xẻo hay sao?

Sắc mặt Tạ Giang Hoài sa sầm, trừng mắt nhìn Tạ Hồng Mai.

"Con còn không mau giao Tần Lâm ra? Chẳng phải nó lợi hại lắm sao? Bây giờ ông ba đến tìm nó rồi đó, không lẽ thành rùa rụt cổ rồi à? Có ngon thì kêu nó ra tiếp đi”.

Tạ Hồng Mai cũng vô cùng phiền muộn, Tần Lâm thật sự không có ở đây, hơn nữa ngay cả cô cũng không tìm thấy Tần Lâm, cũng chẳng biết anh đã đi đâu, bây giờ nhà họ Tạ chỉ vì Tần Lâm mà bị người nhà họ Bạch tìm đến tận cửa, nhưng cô thực sự không biết Tần Lâm đã đi đâu.

Bây giờ cô chỉ muốn Tần Lâm đi nhanh mà thôi, nếu không thì nhà họ Bạch sẽ không bỏ qua cho anh, nếu Tần Lâm ở lại thủ đô thì không biết thực lực của nhà họ Bạch còn đáng sợ đến mức nào, đặc biệt là ông ba đang ở trước mặt cô đây, cô còn không dám lên tiếng, cho dù bây giờ cô đã rất mạnh, đã khai thông được bốn đường kinh mạch, nhưng ở trước mặt Bạch Phàm thì Tạ Hồng Mai vẫn cảm thấy mình hít thở không thông.

Đây là biểu hiện của sức mạnh, xét về sức mạnh thì nhà họ Bạch hoàn toàn đè bẹp nhà họ Tạ, căn bản không thể nào so sánh được.

Lần trước Bạch Thiếu Đình đã bị Tần Lâm đánh cho mất mặt, đương nhiên nhà họ Bạch nhất định sẽ không bỏ qua, ngay cả ông ba nhà họ Bạch ít khi lộ diện cũng phải xuất hiện, xem ra cũng chẳng phải chuyện tốt.

"Tôi nói rồi, Tần Lâm thật sự không có ở đây”.

Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.

Đừng nói đến chuyện Tần Lâm thật sự không có ở đây, cho dù Tần Lâm có ở đây thì cô cũng sẽ không bao giờ giao anh ra, bởi vì ông ba nhà họ Bạch này dường như có ý muốn giết người.

Tần Lâm khiến cho nhà họ Bạch không biết giấu mặt vào đâu, nghiễm nhiên Tần Lâm sẽ là cái gai trong mắt bọn họ, với thân phận là gia tộc đứng đầu trong thập đại gia tộc ở thủ đô, bọn họ phải biết làm gì đây, còn tin tức ở thủ đô cũng được truyền đi rất nhanh, trong ba thế hệ của nhà họ Bạch, người mạnh nhất ở thế hệ thiên tài đã bị Tần Lâm đánh bại, chắc việc này cũng đã lan truyền ra cả rồi, có khi còn trở thành trò vui để người ta bàn tán.

Vậy nên Bạch Phàm nhất định phải dạy cho Tần Lâm một bài học, và mục đích chính là để giết anh, có như thế thì mới khiến cho mọi người không dám nói gì nhà họ Bạch nữa, mà chỉ còn lại nỗi sợ hãi và kinh hoàng.

Tuyệt đối không thể động vào người nhà họ Bạch!

Nhưng hiện tại Tần Lâm không có ở đây, vậy chẳng phải là đang tự vả hay sao?

Đừng nói đến Bạch Phàm, ngay cả Bạch Thiếu Đình cũng không thể nhịn nổi, anh ta phấn khích như thế, nhưng cuối cùng Tần Lâm lại không có ở đây ư? Nà ní?

Anh ta kìm lại cơn tức giận, bây giờ không có chỗ nào để xả cả, Tần Lâm đã bỏ chạy rồi, Bạch Thiếu Đình hận không thể tát chết Tạ Hồng Mai.

"Tạ Hồng Mai, cô đừng có không biết điều, đừng có nghĩ cô từng là người phụ nữ của tôi nên mới dám ngông cuồng kiểu đó, cô vẫn nghĩ tôi còn thèm quan tâm đến một con điếm như cô sao?"

"Cô muốn bảo vệ Tần Lâm sao, thật đúng là mơ tưởng, bây giờ cơ hội duy nhất của cô chính là nói cho chúng tôi nghe tin tức về Tần Lâm, nếu không thì chỉ có một con đường chết mà thôi”.

Bạch Thiếu Đình giận dữ hét lên.

"Quả nhiên vẫn ngông cuồng như vậy, anh hoàn toàn không thể so được với Tiểu Lâm”.

Tạ Hồng Mai cười nói, làm Bạch Thiếu Đình càng thêm tức giận, lập tức xông lên phía trước, giơ cao lòng bàn tay hướng thẳng về phía Tạ Hồng Mai.

“Anh đánh đi! Có ngon thì đánh chết tôi đi!”

Tạ Hồng Mai trừng mắt giận dữ, hai người từng là thanh mai trúc mã sống chết có nhau, mặc dù Bạch Thiếu Đình đã sớm không còn trong trái tim của Tạ Hồng Mai, nhưng trong khoảnh khắc sinh tử thì cô vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng.

Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa, người đã từng bị tình yêu làm cho tổn thương.

Cuối cùng cả hai đã chia tay nhau và trở thành những người xa lạ!

Ngay khoảnh khắc đó, trong mắt Tạ Hồng Mai đã không còn chút hoài niệm nào cả, trong lòng cô chỉ có mỗi Tần Lâm mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi