*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn minh Tam Tinh!
Trái tim của Tần Lâm như bị thứ gì đó đập mạnh, văn minh Tam Tinh là thứ quái quỷ gì?
Xem ra những gì lúc trước Thương Lộc nói với Tần Lâm không phải là vô căn cứ, những sự việc kì lạ xảy ra ở Tam Tinh Đôi đều là sự thật.
Nhất là cung điện dưới lòng đất mới được phát hiện này, đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của Tần Lâm.
“Mày nói với tao những điều này làm gì? Tao chỉ muốn biết bố tao đang ở đâu”.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Mày đúng là đồ đầu gỗ, chẳng lẽ tao không đẹp sao? Sao cứ muốn đi tìm bố vậy, không phải mối quan hệ giữa hai người không tốt đẹp à?”
Địch Luân Á mỉm cười nói, nụ cười xinh đẹp như trăm hoa đua nở, nhưng Tần Lâm không có tâm trạng nghĩ đến những thứ khác. Người phụ nữ này vô cùng nguy hiểm, nếu vừa rồi không phải anh nhạy bén sớm đã đề phòng thì rất có thể giờ anh đã trở thành cái xác chết rồi.
“Liên quan gì đến mày? Nếu mày không nói thì đừng trách tao không khách sáo”.
Tần Lâm nghiêm túc nói.
Anh không biết người văn minh Tam Tinh mạnh đến cỡ nào, nhưng nền văn minh này có thể luôn tồn tại trên đất Hoa Hạ, sinh sống cùng con người thì chứng tỏ đây chính là bản lãnh của bọn họ, điều này Tần Lâm cũng phải công nhận.
Nhưng sự tồn tại của văn minh Tam Tinh chính là kẻ thù lớn nhất của văn minh loài người. Còn có văn minh Maya và văn minh Atlantis, bọn họ đều không tương thích với văn minh loài người trên trái đất.
Nhớ lại những vết máu tươi vừa rồi anh nhìn thấy ở bên ngoài, lẽ nào bố anh đã gặp nguy hiểm rồi?”
Không thể nào!
Thực lực của bố anh còn mạnh hơn anh, chắc chắn không thể xảy ra chuyện.
Tần Lâm thầm nghĩ trong lòng. Nhưng giờ bố anh đang ở đâu? Có vẻ như người phụ nữ này đặc biệt ở đây để đợi anh.
Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
“Tao mới là người nên hỏi câu này mới đúng, thời gian của mày không còn nhiều nữa, nhưng đáng tiếc là mày vẫn không biết hoàn cảnh của mình, ha ha ha”.
Địch Luân Á mỉm cười nói.
“Bọn mày chẳng qua chỉ là tàn tích của nền văn minh còn sót lại trên trái đất mà thôi, có gì đáng kiêu ngạo chứ? So sánh với nền văn minh loài người thì chúng mày nên biến mất hoàn toàn đi, nơi này không thuộc về chúng mày”.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Buồn cười quá, mày muốn chọc tức tao à? Đáng tiếc, mày vẫn chưa có bản lĩnh đó, văn minh Tam Tinh chúng tao là văn minh ngoài trái đất thực sự, nền văn minh loài người bọn mày mới phát triển mấy nghìn năm chứ? Mày nghĩ văn minh loài người xứng tầm đứng ngang hàng với văn minh Tam Tinh bọn tao chắc? Đúng là buồn cười”.
Địch Luân Á khinh thường nói.
“Thế à? Vậy sao chúng mày còn phải sống chui sống lủi như chó chết vậy? Văn minh Tam Tinh hùng mạnh như thế sao còn phải trốn dưới đất như chuột cống vậy? Bọn mày có bao nhiêu người? Chắc bọn mày sợ bị loài người chúng tao giăng lưới bắt hết về làm vật thí nghiệm đúng không? Còn tỏ vẻ cao sang, kiêu ngạo trước mặt tao, các người đã không còn chỗ đứng nữa rồi, văn minh Tam Tinh, tao thấy chúng mày còn không bằng văn minh Atlantis nữa”.
Tần Lâm tỏ ra xem thường, bấy giờ, sắc mặt của Địch Luân Á đã trở nên vô cùng u ám, rõ ràng là Tần Lâm đã chọc đúng chỗ đau của cô ta. Cô ta luôn cho rằng, văn minh Tam Tinh lấn át văn minh nhân loại về mọi mặt, văn minh nhân loại căn bản không thể so sánh với bọn họ, nhưng Tần Lâm lại hạ thấp bọn họ theo cách này.
Nhưng thực tế, những gì Tần Lâm nói chính là hoàn cảnh của văn