Y VÕ SONG TOÀN

Chủ quản Tôn bị tát một cái, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.

"Cậu làm loạn à! Dám đánh tôi, bảo vệ, còn ngây ra đấy làm gì!"

Bây giờ bảo vệ mới định thần lại, vội rút cây côn ra muốn đánh Tần Lâm.

Nhưng cái tát của Tần Lâm đã phô ra hết sức mạnh của anh, lại thêm cơ thể khỏe mạnh của anh nữa nên đám bảo vệ cứ đứng mãi mà không ai dám ra tay.

Chủ quản Tôn vô cùng tức giận: "Vô dụng, đúng là một lũ vô dụng!"

Chửi được hai câu, chủ quản Tôn lập tức bước nhanh vào trong tòa nhà.

Tần Lâm nhìn bảo vệ một cái, lạnh lùng nói.

"Gọi người ra đây tiếp tôi".

Bảo vệ hừ lạnh một cái: "Gọi người ra đây tiếp anh? Anh tưởng anh là ai? Hay là tôi gọi tổng giám đốc ra tiếp anh?"

Tần Lâm nói: "Được".

"Ha ha ha!" Bảo vệ cười phá lên: "Anh biết tấu hài thật đấy, tôi chưa thấy ai diễn đỉnh như anh đâu, còn gọi tổng giám đốc ra tiếp nữa chứ, vai vế anh lớn vậy cơ à?"

Thấy bảo vệ không gọi ai ra, Tần Lâm lập tức rút điện thoại ra gọi điện cho Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh đang họp ở công ty, điện thoại đột nhiên kêu lên, theo lẽ thường là cô ấy sẽ không nghe, nhưng nhìn thấy số điện thoại hiển thị trêи màn hình, Liễu Thanh Thanh ngây người, vội vàng bắt máy.

Thấp giọng nói: "Alo?"

Tất cả các cổ đông trong công ty đều hoang mang, bình thường Liễu Thanh Thanh quản lý rất nghiêm ngặt, không ai được phép gọi điện thoại khi đang họp.

Đến bản thân cô ấy cũng không ngoại lệ, nhưng hôm nay Liễu Thanh Thanh lại phá lệ, không biết là điện thoại của nhân vật quan trọng nào.

Tần Lâm nói: "Tôi đang ở dưới lầu của công ty cô, tôi không lên trêи được, hay là cô xuống đón tôi đi?"

"Được".

Nói xong, Liễu Thanh Thanh cúp máy, rảo bước ra ngoài, vừa mới đi được hai bước mới nhớ ra mình đang họp, quay lại nói với phó tổng giám đốc.

"Mọi người tiếp tục thảo luận đi, tôi đi ra ngoài một lát".

Nói xong, Liễu Thanh Thanh mở của bước ra ngoài.

Mọi người đều ngẩn cả người, chưa bao giờ thấy Liễu Thanh Thanh vội vàng như vậy, cho dù là lúc gặp mặt những ông lớn trêи thế giới, thậm chí là lúc gặp lãnh đạo tỉnh cũng chưa từng khẩn trương như vậy.

Chẳng lẽ người dưới lầu là "ông chủ" tương lai?

Bảo vệ nhìn thấy dáng vẻ gọi điện thoại của Tần Lâm liền lập tức cười lạnh.

"Anh giả vờ giỏi thật đấy, ý của anh là vừa rồi anh gọi điện thoại cho tổng giám đốc của chúng tôi sao?"

Tần Lâm cười khẩy: "Sao nào, anh không tin?"

"Ha ha, nếu tổng giám đốc của tôi xuống đây đón các anh, tôi sẽ quỳ xuống lạy anh sát đất!"

Bảo vệ vừa nói xong, trong sảnh liền vang lên tiếng giày cao gót cộc cộc, nghe tiếng giày cao gót dồn dập là biết người bên trong đang rất vội.

Mấy giây sau, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trước cửa, nhìn thấy Tần Lâm đúng là đang đứng trước cửa, Liễu Thanh Thanh liền nở một nụ cười hiếm thấy.

"Sao anh lại đến đây?"

Bảo vệ ngây ngốc.

"Chào... chào tổng giám đốc Liễu!"

Tần Lâm cười nhạt, sau đó liếc bảo vệ một cái.

"Đây là tổng giám đốc của các người đúng không? Sao còn chưa quỳ xuống?"

Liễu Thanh Thanh nghe vậy thấy có chút sai sai, liền chau mày lại hỏi.

"Sao thế, anh động vào cậu Tần sao?"

Bảo vệ sợ đến mức hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất.

"Tôi tôi tôi, tôi không cố ý, là tôi sai rồi, tổng giám đốc Liễu tôi sai rồi".

Liễu Thanh Thanh chau mày: "Người như anh không xứng đáng làm bảo vệ ở đây, đi lấy lương rồi cút đi mau".

Sắc mặt bảo vệ đột nhiên xám lại như tro tàn, trong lòng vô cùng hối hận.

Tần Lâm cũng chẳng thèm để ý, chỉ tay vào Bạch Nhã đang đứng bên cạnh rồi nói.

"Đây là em gái của một người bạn tôi, vốn làm ở công ty của cô nhưng bị đuổi việc rồi, tôi muốn đến tìm cô đi cửa sau".

Liễu Thanh Thanh chau mày: "Bị đuổi việc? Tại sao vậy?"

Bạch Nhã cúi đầu, nhìn thấy tổng giám đốc có chút ngại ngùng.

"Bọn họ đổ oan cho tôi lấy trộm đồ, tôi là quản lý kho, tôi quản lý sản phẩm sao có thể lấy làm của riêng chứ?"

Liễu Thanh Thanh chau mày, cô ấy rất nhạy cảm về chuyện trộm đồ, nhất là nhân viên trong công ty trộm.

Người này là bạn của Tần Lâm, chắc chắn không trộm, nếu như bị vu oan thì có nghĩa là người khác trộm.

Liễu Thanh Thanh hỏi: "Cô nói cho tôi biết, là ai trộm?"

Bạch Nhã cắn răng: "Tôi, tôi không có chứng cứ".

Tần Lâm vô vai cô ấy nói: "Không sao đâu, em cứ nói ra là được".

Bạch Nhã nhắm mắt nói: "Là... chủ quản Tôn, nhưng tôi không có chứng cứ, không biết tại sao camera lại bị hỏng hết".

Vẻ mặt Liễu Thanh Thanh trầm xuống: "Được, tôi biết rồi, cô đi với tôi".

Liễu Thanh Thanh tức giận đùng đùng, đưa Bạch Nhã và Tần Lâm vào trong tòa nhà, đi thẳng tới phòng giám sát.

Trong phòng giám sát là đội trưởng đội bảo vệ - đội trưởng Trương, làm đội trưởng đội bảo vệ lương không hề thấp, một tháng cũng phải hơn tám nghìn tệ.

Những doanh nghiệp bên ngoài không nơi nào trả lương bảo vệ cao như vậy, thậm chí lương còn cao hơn nhiều cán bộ công chức khác ngoài kia.

"Lão Trương, tôi muốn xem camera phòng kho, một giờ chiều hôm qua".

Lão Trương ngây người một chút, không ngờ tổng giám đốc lại đích thân ra tay, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn xem camera ngày hôm qua.

Lão Trương giả vờ kiểm tra, sau đó khó khăn lên tiếng.

"Tổng giám đốc Liễu, một giờ chiều hôm qua camera đang sửa, nên không quay hình được, hay là tổng giám đốc xem thời gian khác được không?"

Vẻ mặt Liễu Thanh Thanh lạnh lùng, sau đó nói.

"Đến phòng tài vụ lấy lương đi".

Lão Trương ngây người, chưa kịp hiểu ra là có chuyện gì: "Tổng giám đốc Liễu...đuổi việc tôi sao?"

Bây giờ lão Trương mới định thần lại, vội vàng lúng túng đứng lên, trán đổ mồ hôi lạnh.

Công việc tốt như vậy, hắn phải bỏ không biết bao nhiêu công sức mới có được, trưởng đội bảo vệ là công việc vô cùng tốt, nếu để mất công việc này thì đúng là không gì có thể bù đắp được.

Liễu Thanh Thanh nói: "Đuổi việc ông thì làm sao?"

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Liễu Thanh Thanh, lão Trương hoang mang, vội vàng nói: "Tổng giám đốc Liễu, tổng giám đốc Liễu, tôi sai rồi, tôi sẽ kiểm tra lại video ghi hình lại một lần nữa, chờ tôi một chút!"

Phong cách làm việc bá đạo của Liễu Thanh Thanh đã làm lão Trương khuất phục.

Camera hỏng rồi chứ gì, vậy anh cũng cuốn gói rời khỏi đây đi!

Cho dù lão Trương cũng có câu kết với chủ quản Tôn, nhưng không thể vì chút lợi lộc cỏn con mà làm mất việc được

Lão Trương nhanh chóng sửa lại hệ thống, tìm lại được một đoạn video đã bị xóa.

Trong video, chủ quản Tôn lợi dụng khoảng thời gian Bạch Nhã giao ca, lấy đi mấy thùng mỹ phẩm bỏ vào trong cốp xe của mình, sau đó lặng lẽ rời đi.

Lão Trương nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng lúng túng, không biết nên nói cái gì.

Vẻ mặt Liễu Thanh Thanh trầm xuống, mở loa thông báo rồi nói vào trong mic.

"Mọi người chú ý, tôi là Liễu Thanh Thanh, tất cả chủ quản xuống phòng giám sát tầng một họp".

Âm thanh truyền khắp cả công ty, mọi người đều ngây người, đến phòng giám sát để họp cái gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi