Y VÕ SONG TOÀN

Khương Hạo cười nói: "Cậu nghĩ không gây tổn thương, trêи thực tế cậu để lại cho Tiểu Phó vết thương lòng rất sâu ấy".

"Chúng tôi khá thân nhau đấy, chắc cậu không biết, Tiểu Phó lần đó còn tặng trà sữa cho cậu nhưng cậu không lấy, cô ấy tức đến mức vứt luôn trà sữa xuống đất".

"Sau đó, Tiểu Phó về nhà khóc nguyên một ngày một đêm, về sau cô ấy bắt đầu cố gắng nỗ lực, đi nước ngoài du học, bây giờ đã trở thành bà chủ rồi".

Tần Lâm bất đắc dĩ cười khổ, không ngờ còn có cả chuyện như này nữa.

Lúc đầu anh có quá nhiều người theo đuổi, về sau Tần Lâm đều từ chối thẳng, cũng không quan tâm đến cảm giác của bọn họ, không ngờ Tiểu Phó năm đó lại mỏng manh như vậy, vừa nói đến, Tần Lâm có hơi xấu hổ.

"Có điều như thế cũng tốt, cũng được coi là một cách để khích lệ bản thân".

Khương Hạo nói: "Hôm nay chúng ta đi ăn bữa cơm với Tiểu Phó đi, Tiểu Phó nhiều năm như vậy vẫn muốn gặp cậu, cậu đi đi!"

"Cái này... không ổn đâu, kế hoạch của mọi người vốn không có tôi", Tần Lâm thực ra không muốn đi, dù sao bạn học nhiều năm không gặp, lúc đi học cũng không phải bạn thân, bây giờ càng chẳng có tình cảm gì, thậm chí đến tên còn chẳng nhớ.

Khương Hạo nói: "Nếu như Tiểu Phó biết tôi gặp cậu mà không kéo cậu đến thì cô ấy nhất định sẽ nổi giận đó, đi đi, có chuyện gì cứ nói thẳng với nhau, về sau còn làm bạn được!"

"Được rồi".

Khương Hạo đã nói như vậy rồi, Tần Lâm cũng không biết nói thế nào, nếu đã vậy, thì đi xem sao, cứ coi như gặp mặt bạn học cũ vậy.

"Cậu có xe thì cậu tự lái nhé, dù sao tôi còn phải đi đón mấy người bạn, cậu lái theo sau tôi nhé, xe tôi khá tốt, cậu đừng để bị mất dấu nhé!"

Lúc chuẩn bị đi, Khương Hạo không quên khoe khoang thêm về con Mercedes-Benz của mình.

Tần Lâm cười: "Được, tôi sẽ đi theo sau".

Chẳng mấy chốc, Tần Lâm đã lái chiếc Audi q7 ra khỏi bãi đỗ xe, từ từ đi theo sau xe Khương Hạo.

Khương Hạo thực ra không quan tâm, sau đó cũng gửi địa chỉ cho Tần Lâm rồi, cứ như vậy mà đạp chân ga đi thẳng.

Dù sao cũng chỉ để khoe khoang sức mạnh của xe mình thôi, lái khá nhanh, cũng chẳng quan tâm Tần Lâm có theo kịp hay không, nếu như không theo kịp thì chỉ có thể là do xe của anh cùi bắp, mã lực không đủ.

Chẳng mấy chốc, Khương Hạo đã lái xe đến cổng một quán cafe, có bốn cô gái đi ra khỏi quán.

"Wow, Khương Hạo được ấy nhỉ, bây giờ lái cả Mercedes-Benz à?"

"Đúng vậy, Khương Hạo bây giờ giỏi ghê, lúc trước mức sống của mọi người như nhau, bây giờ nhìn lại, có vẻ như cách biệt phết".

"Lúc trước gọi cậu ấy là Khương Hạo, chắc bây giờ phải gọi là tổng giám đốc Khương nhỉ? Mọi người cũng nên tôn trọng cậu ấy chút nha!"

"Khương Hạo, tớ chưa được lái chiếc Mercedes-Benz này bao giờ, để tớ lái thử được không?"

Mấy lời tâng bốc này rất có tác dụng với Khương Hạo, anh ta cảm thấy vô cùng thích thú, ngồi lên ghế lái, lộ ra đồng hồ, nhẹ nhàng vỗ vô lăng.

"Chiếc xe này cậu không lái được đâu, cậu lái chắc không quen, Mercedes-Benz khó lái lắm, cậu xem..."

Mấy cô nữ sinh bò lên phía trước Khương Hạo xem, tóc phủ lên người Khương Hạo, mùi dầu gội đầu thoang thoảng khiến anh ta khó nhịn được.

Mấy cô nữ sinh lập tức oa một tiếng.

"Thật nè, hoàn toàn khác với mấy chiếc xe khác, có vẻ như nếu muốn lái được siêu xe thì phải tập một khoảng thời gian".

"So với tổng giám đốc Khương, chúng ta chỉ là mấy đứa nhà quê thôi, đưa xe cho tớ, tớ còn không lái được".

"He he, vẫn nên mua một chiếc dễ lái thôi, xem kìa, nội thất xe đẹp quá".

"Chúng ta lên xe đi!"

Mấy cô nữ sinh nhìn nhau: "Bốn người ngồi một xe, có vẻ hơi chật ấy".

Bốn người ngồi một xe có vẻ bình thường, nhưng chiếc xe mà Khương Hạo lái là một chiếc C-class, có hơi bé, nếu đằng sau ba người ngồi thì hơi chật.

Khương Hạo cười: "Mấy cậu đoán xem lúc nãy tớ vừa gặp ai?"

Mấy bạn học hơi mờ mịt, đều lắc đầu.

Khương Hạo nói: "Thôi, không để các cậu đoán già đoán non nữa, tớ vừa gặp Tần Lâm!"

"Cái gì? Tần thiếu gia?"

Mấy bạn học đều kinh ngạc, Tần Lâm khi bọn họ còn là học sinh cũng là kiểu nam thần cao cấp.

Vừa đẹp trai vừa có tiền, có cô gái nào không thích đâu?

Vậy nên bọn họ nhớ khá kỹ Tần Lâm.

Một bạn học nữ kỳ quái nói.

"Bây giờ đừng gọi là Tần thiếu gia nữa, cậu ta cũng đâu còn lại đại thiếu gia nữa, chỉ là một người bình thường mà thôi".

Khương Hạo cười ha ha mấy tiếng: "Không sai, tớ vừa gặp cậu ta đã gọi cậu ta là Lão Tần".

"Tớ khuyên mãi cậu ta mới đồng ý đi họp lớp đấy".

Mấy bạn học sững sờ: "Cái gì? Thật sao, cậu ta đồng ý đến à? Tiểu Phó nhìn thấy cậu ta chắc tức chết mất? Tiểu Phó hận cậu ta đến thế cơ mà".

Khương Hạo càng chẳng kiêng dè gì mà cười: "Ha ha ha, như vậy mới có drama để mà hóng chứ, xem xem đại thiếu gia hào hoa năm đó, bây giờ còn có thể kiêu căng với tổng giám đốc Phó không?"

Mấy bạn học bụm miệng cười, ác ý liếc mắt, Khương Hạo này xấu tính ghê, có điều bọn họ cũng chờ mong nhìn thấy cảnh Tiểu Phó gặp Tần Lâm, cảnh tượng chắc vui lắm.

"Tần Lâm cũng lái xe, không biết lái xe gì, chắc là Hạ Lợi hoặc Volkswagen Jetta, chắc đuổi mãi đằng sau đấy mà, tí nữa chúng ta chia ra hai người ngồi xe cậu ta nhé".

Mấy bạn học lập tức không muốn.

"Tớ không ngồi đâu, cái gì mà Volkswagen Jetta hay Hạ Lợi, ai ngồi được chứ, xe rởm thế thì thà gọi taxi còn hơn".

"Không sai, tớ cũng vậy, tớ thà chen chúc trêи chiếc Mercedes-Benz còn hơn là ngồi trêи chiếc xe rách kia".

"Nhìn xem đường phố đâu đâu cũng là xe, mà kém nhất cũng là mấy loại xe có giá tầm trăm nghìn, đâu ra Hạ Lợi với Volkswagen Jetta, Tần Lâm chẳng biết nỗ lực gì cả".

Khi mấy bạn học đang rôm rả bàn tán, đột nhiên một chiếc Audi q7 màu đen đi đến, dừng đằng sau Khương Hạo, bấm còi bíp bíp.

Mấy bạn học sững sờ, vội vàng nói.

"Khương Hạo, có phải mình chiếm chỗ đỗ xe của người ta không? Chúng ta mau tránh ra đi?"

Nếu như đằng sau là Hạ Lợi hay là Volkswagen Jetta thì bọn họ sẽ không có thái độ như này, nhất định sẽ trợn mắt nhìn tài xế, để anh đừng bấm còi nữa.

Một chiếc xe rách, bấm gì mà bấm?

Nhưng đây là Audi q7, còn cao cấp hơn Mercedes-Benz của Khương Hạo nữa, thậm chí một chiếc này có thể mua được hai chiếc của Khương Hạo ấy, chắc chủ nhân chiếc xe cũng không tầm thường, nhất định là người có tiền, vậy nên phải khách khí một chút, không dám đắc tội.

Khương Hạo vội vàng tiến lên trước mười mấy mét, chiếc q7 đằng sau cũng tiến theo, lại ấn còi bíp bíp.

"Bíp bíp".

Khương Hạo hơi hoảng: "Chẳng nhẽ tớ đâm vào người ta à?"

Mặc dù không có cảm giác nhưng nhỡ may sượt qua một cái là phải đền không ít tiền, Khương Hạo vội vàng xuống xe, chạy đến chiếc xe phía sau, cẩn thận kiểm tra đầu xe đối phương, phát hiện ra không bị trầy xước thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Con người là vậy, cho dù bị siêu xe đuổi đằng sau thì cũng hơi lo lắng.

Nhìn thấy xe không sao, Khương Hạo lộ ra nụ cười nịnh nọt, gõ cửa kính xe,

"Anh trai, có chuyện gì vậy?"

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Tần Lâm.

Khuôn mặt nịnh nọt của Khương Hạo cứng đờ, vẻ mặt ngượng ngùng vô cùng.

"Tần...Tần Lâm?"

Tần Lâm nở nụ cười: "Sao còn chưa đi?"

Khương Hạo đánh giá chiếc xe, khóe miệng nhếch lên.

"Đây là xe của cậu?"

Chiếc Audi q7 trang bị cao cấp này ít nhất cũng phải hơn chín trăm nghìn gần một triệu, mặc dù không phải là loại xe sang nhất, nhưng cũng cũng là loại siêu xe mà người thường mong ước.

Tần Lâm đã không còn là đại thiếu gia nữa rồi mà vẫn có thể lái được chiếc xe này sao?

Tần Lâm nói: "Không sai, là của tôi, sao vậy?"

Sắc mặt Khương Hạo vô cùng ngượng ngùng: "Ha ha, không sao, xe được đấy, rất biết chọn xe".

Mấy bạn học nữ vội vàng xông lên: "Lão Tần! Bây giờ cậu sống tốt phết nhỉ, trở thành tổng giám đốc Tần rồi hả?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi