Y VÕ SONG TOÀN

Hồ Gia Hân cũng là người ngoài ngành, cô ấy đương nhiên chưa từng nghe qua uy danh của Tần đại sư.

Tần đại sư có uy tín rất lớn trong giới y học, hầu như không ai là không biết anh.

Chỉ có điều người ngoài ngành thì chưa biết đến thôi.

Liễu Thanh Thanh nói: "Lão Tần là Tần đại sư nổi tiếng ngời ngời, được anh ấy khám bệnh cho là phúc của cậu đó, tí nữa cậu đừng có quên đưa tiền khám bệnh!"

Hồ Gia Hân liếc mắt: "Liễu Thanh Thanh, cậu còn là bạn thân của tớ không đấy, có bạn trai mà quên chị em à? Dám đòi tiền tớ, hai người thật quá đáng!"

Hồ Gia Hân lúc này cũng vui vẻ, dường như hoạt bát hơn nhiều, biết bệnh tình của mình đỡ nhiều, tâm trạng đương nhiên cũng tốt hơn.

Bạch Tuệ Trân kϊƈɦ động vô cùng, lưu lại phương thức liên lạc của Tần Lâm liền vội vàng cáo từ.

Mặc dù bà ta muốn giao lưu nói chuyện nhiều hơn với Tần Lâm, có điều hiển nhiên bây giờ không phải lúc thích hợp.

Sau khi Bạch Tuệ Trân rời đi, Liễu Thanh Thanh nói: "Tớ đi ra ngoài mua thuốc cho cậu, cậu đưa đơn thuốc cho tớ, Lão Tần anh khám lại cho cô ấy đi, cả người cô ấy toàn là bệnh thôi".

"Được".

Nếu đã là bạn thân của Liễu Thanh Thanh, thì Tần Lâm đương nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ, kiểm tra sức khỏe toàn diện, xem xem có chỗ nào cần chữa không.

Sau khi Liễu Thanh Thanh đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tần Lâm và Hồ Gia Hân.

Tần Lâm bắt mạch, bắt đầu kiểm tra.

Hồ Gia Hân đột nhiên nở nụ cười gian xảo, rút chân ra khỏi chăn, lơ đãng đặt lên đùi Tần Lâm, nhẹ nhàng đạp hai cái.

"Anh thần y ơi, anh giỏi thật đấy".

Nhìn thấy dáng vẻ đùa nghịch của Hồ Gia Hân, Tần Lâm cười mỉm, lấy ra một cây kim bạc, nhẹ nhàng đâm vào đầu gối của Hồ Gia Hân.

Chân Hồ Gia Hân lập tức mất cảm giác, không cử động được.

Sắc mặt Hồ Gia Hân lập tức thay đổi: "Ê! Anh làm gì vậy? Anh làm gì chân tôi thế?"

Tần Lâm cười: "Có làm gì đâu, Thanh Thanh nói rồi, phải kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô, nên tôi kiểm tra chân cô trước".

Hồ Gia Hân cảm thấy mình như bị điểm huyệt, chân không cử động được, vô cùng không cam tâm.

Không ngờ Đông y còn có chiêu này, dùng một cây kim bạc mà có thể khiến chân cô ấy không cử động được?

Hồ Gia Hân duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của Tần Lâm, giọng nói vẫn mang theo ý trêu chọc mà hỏi.

"Tần đại sư, hay là tôi làm vợ lẽ của anh nhé, như vậy thì anh có thể lấy được cả hai chị em chúng tôi rồi, như vậy thì hạnh phúc lắm đấy!"

Tần Lâm cười, lại rút một cây kim bạc ra, ấn tay Hồ Gia Hân xuống, đâm vào gan bàn tay của cô ấy.

"Tôi nghĩ tay cô có vấn đề rồi, để tôi chữa cho cô".

Lại một cây kim bạc được đâm xuống, tay Hồ Gia Hân lập tức không động đậy được.

"Anh...!"

Hồ Gia Hân tức vô cùng, bây giờ tay chân đều không động đậy được, tên này đúng là lợi hại, hai cây kim bạc cắm lên tay chân cô ấy, chiêu này đúng là điểm huyệt trêи TV mà.

Tần Lâm bắt mạch cho Hồ Gia Hân một lúc rồi lắc đầu.

"Cơ thể cô có không ít bệnh, về sau tôi sẽ kê đơn thuốc, cô phải uống trong thời gian dài mới có thể cải thiện được cơ thể".

Hồ Gia Hân vẫn không cam lòng, cảm thấy mình trêu chọc Tần Lâm chưa đủ.

Nhìn thấy Tần Lâm sờ chân tay cô ấy, Hồ Gia Hân đột nhiên ngượng ngùng, ỏn ẻn nói.

"Anh trai à, anh vuốt ve cổ tay của người ta làm gì, cổ tay người ta mẫn cảm lắm..."

Giọng Hồ Gia Hân rất nhỏ, lại thêm vẻ mặt của cô ấy, đàn ông ai nhìn vào cũng mủi lòng.

Tần Lâm cười nhạt, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Cô đúng là không ngoan ngoãn mà".

Nói xong, liền cầm một cây kim bạc ra, tiện tay đâm một cái vào bên miệng cô ấy.

Sau đó, mặt Hồ Gia Hân không cử động được.

Miệng không mở được ra thì muốn nói gì cũng không nói được, chỉ còn lại cặp mắt chuyển động tới lui, đúng là tức chết mà.

Tần Lâm cười nhạt nói.

"Cô đừng lo, bây giờ can hỏa của cô có hơi vượng, tôi sẽ giúp cô trừ hỏa".

Hồ Gia Hân hung ác liếc mắt, trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Lâm.

Một lúc sau, Liễu Thanh Thanh đi về.

Nhìn thấy Hồ Gia Hân lúc này tay chân có kim bạc, trêи mặt cũng có một cái thì vội vàng hỏi.

"Lão Tần, Gia Hân không sao chứ, có nghiêm trọng không?"

Tần Lâm lắc đầu: "Không nghiêm trọng, cũng không có vấn đề gì lớn, anh điều dưỡng cho cơ thể cô ấy là được".

Nói xong, liền rút kim bạc ra.

Hồ Gia Hân cuối cùng cũng được tự do, xoa xoa khuôn mặt cứng nhắc, răng nghiến chặt.

"Thanh Thanh, bạn trai cậu được lắm!"

Liễu Thanh Thanh cười: "Đúng vậy y thuật của Lão Tần rất lợi hại, không lấy tiền chữa bệnh của cậu thì cậu được hời quá!"

Khóe miệng Hồ Gia Hân nhếch lên: "Muốn tớ trả tiền chữa bệnh á? Tớ..."

Hồ Gia Hận hận không thể cắn Tần Lâm một phát, còn đòi tiền chữa bệnh!

Sau khi kê đơn thuốc cho Hồ Gia Hân, Tần Lâm nhìn căn nhà này đột nhiên nói.

"Dạo này việc buôn bán của cô không thuận lợi lắm phải không?"

Hồ Gia Hân sững sờ, nhíu mày.

"Sao anh biết?"

Hồ Gia Hân dạo này khá xui xẻo, chuyện làm ăn không thuận lợi, dạo trước tìm được một mỏ vàng, kết quả trong quá trình khai thác, mỏ vàng bị sập, chết không ít công nhân.

Đây là lần đầu tiền Hồ Gia Hân gặp phải chuyện này, khi cô ấy khai thác vàng đều tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chuẩn của nhà nước, về lý mà nói sẽ phải rất an toàn.

Kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, không ít công nhân chết, Hồ Gia Hân không chỉ phải chịu tổn thất về tiền của mà trong lòng cũng rất khó chịu.

Chính vì chuyện này mà mới sốt ruột, nhưng Hồ Gia Hân trước nay chưa bao giờ nói cho người khác biết, ngay cả Liễu Thanh Thanh cũng chưa từng nói cho, Tần Lâm này sao lại biết được?

Liễu Thanh Thanh sững sờ: "Cậu thực sự gặp phải phiền phức à, sao không nói với tớ?”

Liễu Thanh Thanh bây giờ là người giàu nhất cả nước, có gì không giúp được chứ?

Hồ Gia Hân thở dài, lắc đầu.

"Nếu như là về phương diện tiền nong thì tớ đã sớm nói rồi, dạo này tớ bị gặp xui, làm việc gì cũng không thuận lợi".

Liễu Thanh Thanh nói: "Việc do người làm, không phải là do xui xẻo, cái này không liên quan gì đến may mắn với xui xẻo đâu".

Liễu Thanh Thanh là người theo chủ nghĩa vô thần, cô ấy tin tất cả mọi chuyện đều là do mình nỗ lực cố gắng mà đạt được.

Tần Lâm đột nhiên lắc đầu nói.

"Cũng không hẳn là không liên quan đến vận may, nói chính xác hơn là số mệnh".

Hai cô gái sững sờ: "Số mệnh? Cái gì mà số mệnh cơ?"

Tần Lâm chỉ vào cái xà nhà thấp xuống ở chỗ cửa nhà Hồ Gia Hân rồi nói.

"Xà nhà này, hai người có cảm thấy rất kỳ lạ không?"

Hai người ngẩng đầu, nhìn một cái, Liễu Thanh Thanh nhíu mày.

"Đúng vậy, khi em vừa vào liền cảm thấy không thoải mái, có điều cũng không nghĩ đó là do vấn đề của xà nhà, hình dáng của xà nhà rất đẹp".

Hồ Gia Hân cũng nói: "Không sai, kiến trúc sư đã đặc biệt thiết kế nó đấy, gọi nó là Dược Long Môn, mỗi ngày đi ra đi vào từ chỗ này, thì có thể làm vận may của tớ tốt hơn".

Tần Lâm cười khẩy: “Lời này cũng không phải là giả, nhưng bên dưới xà nhà lại đặt một chiếc bể cá".

"Cái loại thiết kế phong thủy Dược Long Môn này cần để ý khí tràng của chủ nhân, khí tràng của chủ nhân mạnh thì có thể dùng Dược Long Môn, nếu như khí tràng yếu thì sẽ bị chèn ép".

"Mặc dù cô là cô gái mạnh mẽ nhưng xà nhà này sẽ chèn ép non nước bên dưới nhà cô, đương nhiên sẽ đè ép số mệnh của cô".

Lời vừa dứt, Liễu Thanh Thanh sững sờ.

"Lão Tần, anh còn hiểu cái này à?"

Tần Lâm cười: "Anh cũng hiểu đôi chút về phong thủy, cũng từng được sư phụ dạy qua".

Mặc dù Tần Lâm chủ yếu học Đông y nhưng Diệp Hiên Viên cũng là đại sư, khi Tần Lâm có thời gian rảnh thì sư phụ cũng dạy qua một ít kiến thức về phong thủy.

Bởi vì có bệnh phải chữa từ con đường bên trong, cần Đông y chữa trị.

Nhưng cũng có bệnh là chữa từ con đường bên ngoài, không phải y thuật nào cũng chữa khỏi được, vậy nên phương diện này nhất định phải học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi