Y VÕ SONG TOÀN

Từ đầu đến giờ, Lưu Nhị Nha chẳng thèm nể mặt Tần Lâm, luôn châm chọc khiêu khích anh.

Lúc đầu thì nói Tần Lâm không có tiền mua túi, sau khi thấy chiếc túi thì lại nói Tần Lâm mua túi giả cao cấp.

Sau khi thấy tài khoản chính thống LV thì cô ta lại bắt đầu nói túi của Tần Lâm là túi đi trộm.

Sau đó còn gọi điện thoại tố cáo.

Sau những hành động này, Tần Lâm không tát cho cô ta hai cái là tốt bụng lắm rồi.

Sao có thể giúp cô ta nữa chứ?

Hơn nữa cả nhà Vương Đông Tuyết cũng không thể nói giúp cô ta, nhìn dáng vẻ của cô ta, Từ Quyên hận không thể mắng cô ta vài câu, đáng đời!

Lưu Nhị Nha nhìn thấy thái độ của Tần Lâm, sắc mặt của cô ta lập tức biến đổi.

"Họ Tần kia, anh cố ý chơi tôi phải không? Được, anh cứ đợi đó!"

"Đừng hối hận!"

Nói xong, Lưu Nhị Nha chuẩn bị gọi điện thoại.

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt Quế Phương có chút lúng túng.

"Con gái, hay là thôi đi?"

Lưu Nhị Nha lắc đầu: "Không được! Không thể bỏ qua! Đã không chịu nể mặt con thì con cũng không cần quan tâm nữa, các người cứ đợi đấy!"

Nói xong, Lưu Nhị Nha gọi điện thoại, giọng nói trở nên vô cùng yểu điệu.

"Alo, Cao Cao à, có người bắt nạt em, hu hu hu..."

Lưu Nhị Nha vừa mới tỏ vẻ đanh đá chua ngoa thoắt cái đã chuyển sang vẻ yếu đuối mỏng manh, không biết còn tưởng là bị tủi thân lắm.

Sau khi gọi điện thoại xong, Lưu Nhị Nha lập tức trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu, vẻ mặt hả dạ nói.

"Cứ đợi đấy, lát nữa bạn trai tôi đến sẽ cho các người biết tay!"

Vương Đông Tuyết chau mày: "Nhị Nha, không nhất thiết phải như vậy đâu? Gọi bạn trai cô đến đây làm gì, đánh nhau sao?"

Vương Đông Tuyết cũng không ngờ chuyện này sẽ thành như vậy, mọi người dù gì cũng là bạn thân, sao phải khó khăn như vậy chứ? Bẽ mặt ai thì ai cũng khó xử mà.

Lưu Nhị Nha hừ lạnh một cái: "Nói cho cô biết, bạn trai tôi là phó tổng giám đốc của châu báu Gia Hân, tôi sẽ cho các người nếm thử cảm giác bị cho vào danh sách đen là thế nào!"

Tần Lâm ngây người, tổng giám đốc của châu báu Gia Hân? Nghe có vẻ quen? Lại còn họ Cao nữa?

"Được, tôi sẽ đợi".

Mấy phút sau, bỗng có tiếng gõ cửa.

Lưu Nhị Nha hăng hái xông ra, vội vàng mở cửa.

Người vừa vào chính là 'bạn cũ' mà trước đây Tần Lâm đã từng gặp - Cao Tùng.

Cao Tùng vừa vào, lập tức nắm lấy tay Lưu Nhị Nha, ân cần hỏi han.

"Nicole, em làm sao thế?"

Nhị Nha vểnh môi, vẻ mặt tủi thân nói.

"Em, em bị người ta bắt nạt..."

"Hu hu hu..."

Nhị Nha trở mặt quá nhanh, vừa nãy còn vênh váo ta đây, vậy mà bây giờ đã biến thành vẻ vô cùng đáng thương, phụ nữ đúng thật là đáng sợ.

Cao Tùng vô cùng thương xót, mặc dù người phụ nữ này không phải là bạn gái của anh ta, chỉ là tình nhân thôi, nhưng Lưu Nhị Nha biết làm nũng, biết ăn mặc trang điểm, Cao Tùng lại rất thích kiểu phụ nữ này.

Cho nên vừa nghe tin, Cao tùng lập tức trợn trừng mắt.

"Ai, con mẹ nó ai dám bắt nạt em? Nói cho anh biết, anh giết chết nó!"

Nhị Nha chỉ chờ câu này, quay đầu lại chỉ vào Tần Lâm, nói.

"Chính là anh ta!"

Cao Tùng quay đầu lại, vẻ mặt phẫn nộ, quay ra thì nhìn thấy Tần Lâm, đột nhiên khuôn mặt tái mét.

"Anh... anh Tần?"

Anh ta mà lại không biết Tần Lâm là ai sao?

Lần trước trêи bàn cơm, Tần Lâm gọi video với tổng giám đốc Hồ Gia Hân, có thể thấy quan hệ giữa anh với Hồ Gia Hân không hề tầm thường, anh Tần chắc chắn là một nhân vật máu mặt.

Nếu không phải anh giơ cao đánh khẽ thì Cao Tùng đã mất việc từ lâu rồi.

Cao Tùng vừa sợ vừa tôn kính Tần Lâm, giây phút anh ta nhìn thấy Tần Lâm trong lòng đã run sợ, mặt tái nhợt, vội vàng nói.

"Anh Tần, sao anh lại ở đây!"

Tần Lâm khẽ cười: "Tôi chờ anh đến xử lý tôi đây".

Cao Tùng đổ mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn suýt quỳ xuống đất, vẻ mặt lúng túng nói.

"Anh Tần, anh lại đùa rồi, sao tôi có thể xử lý anh chứ, tôi chẳng là cái thá gì cả".

Nhị Nha ngây người, đột nhiên chau mày lại: "Anh Cao! Anh nói cái gì vậy, người bắt nạt em là anh ta, anh giúp em trút giận đi!"

Trong mắt Nhị Nha, Cao Tùng là phó tổng giám đốc của châu báu Gia Hân, là một người có tiếng nói, xử lý Tần Lâm chỉ là chuyện nhỏ.

Cao Tùng đột nhiên trừng mắt, hung dữ nhìn Nhị Nha.

"Lưu Nhị Nha! Em nói linh tinh cái gì vậy, đây là anh Tần, em còn không xin lỗi anh Tần đi?!"

Nhị Nha ngây người: "Anh Cao! Sao anh... sao anh lại sợ cả anh ta!"

Cao Tùng hừ lạnh một tiếng: "Cô hiểu cái chó gì! Nói cho cô biết, cô đắc tội với anh Tần tôi cũng không giúp được, chúng ta chia tay đi!"

Nói xong, Cao Tùng nói với Tần Lâm vài câu, sau đó lấy ra một hộp trang sức ở trong túi ra, vốn định tặng cho Nhị Nha, bây giờ đưa cho Tần Lâm.

"Anh Tần, đây là món quà nhỏ của tôi, là sản phẩm mới của công ty chúng tôi, do tôi thiết kế, anh cầm lấy để tặng cho người khác! Tôi xin phép đi trước!"

Cao Tùng không dám ở lại lâu, nhỡ ở lại một lúc nữa lại bị người phụ nữ ngu ngốc này liên lụy thì khổ.

Mặc dù rất thích Nhị Nha, nhưng vì tình nhân mà đắc tội với anh Tần thì thực sự không đáng.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cao Tùng đã vội vàng xông ra khỏi cửa.

Thấy cảnh này, Tần Lâm cũng cảm thấy buồn cười, trong lòng Cao Tùng nghĩ gì anh biết rõ hơn ai hết, chắc chắn là sợ anh.

Sau khi Cao Tùng rời đi, vẻ mặt Lưu Nhị Nha càng trở nên khó coi, đứng yên tại chỗ giống như vừa bị người ta tát cho một cái vậy.

Tần Lâm mở hộp trang sức ra, nhìn thấy sợi dây chuyền bên trong liền đưa cho Từ Quyên.

"Dì, cháu tặng dì".

Từ Quyên nở nụ cười, khuôn mặt vui vẻ, dù gì cũng là trang sức của châu báu Gia Hân, vừa đắt lại còn vô cùng chất lượng.

Đeo chiếc dây chuyền này, lại thêm chiếc túi đi chợ LV được đặt riêng cho bà ấy nữa, Từ Quyên nghiễm nhiên trở thành một quý bà sang chảnh.

Khuôn mặt Nhị Nha lại càng thêm u ám, chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống.

Vương Đông Tuyết cũng chẳng có chút đồng tình nào với loại người như thế này: "Mẹ, chúng ta đi thôi, còn phải về nhà ăn cơm nữa".

Cả nhà Vương Đông Tuyết lập tức lấy đồ ra về.

Nếu không phải Lưu Nhị Nha giỏi làm trò thì những món quà này đã được tặng cho cô ta rồi, lúc này Lưu Nhị Nha hối hận cũng chẳng làm được gì, trêи đời này làm gì có bán thuốc hối hận chứ?

...

Về nhà nấu một bữa bánh chẻo đơn giản, sau đó Vương Ái Dân cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.

"Bố đi bán dưa hấu đây, cũng sắp đến giờ rồi".

Tần Lâm nói: "Để cháu đi phụ chú".

Vương Đông Tuyết có chút cạn lời: "Bố, bố định lái chiếc xe đó đi bán dưa hấu sao?"

Vương Ái Dân nói: "Chiếc xe này đi làm sao, con rể bố mua cho mà, bố không lái được sao?"

Vương Ái Dân không ngừng khen ngợi Tần Lâm, cũng chẳng có ai quy định là không được lái siêu xe đi bán dưa hấu cả?

Tần Lâm cười nói: "Đúng đấy, cũng chẳng có gì cả, đến chợ cũng có ai biết đâu".

Tần Lâm và Vương Ái Dân lái xe đi, sau cốp xe toàn là dưa hấu, chen được một chỗ bán hàng, sau đó mở cốp xe ra bán.

Người ta dùng máy kéo để mang dưa hấu đi bán, còn Vương Ái Dân thì dùng hẳn Rolls Royce để đi bán dưa hấu, nhưng mở cốp sau ra thì che hết nhãn hiệu xe, cho nên không ai biết.

Tần Lâm cũng sắn tay vào giúp, công việc bán hoa quả quá dễ dàng đối với anh, Tần Lâm là người đã từng chịu khổ cực, chuyện gì cũng trải qua rồi, đương nhiên thấy mọi chuyện đều chỉ là bình thường.

Lúc Tần Lâm đang làm việc thì đột nhiên có một nam thanh niên bước tới, hỏi.

"Dưa hấu bán thế nào đây?"

Tần Lâm ngẩng đầu lên: "Một tệ một cân..."

Hai người đối diện nhau, đột nhiên bối rối.

"Tần Lâm?"

"Trương Minh?"

Mặc dù qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng cả hai vẫn ngờ ngợ nhận ra đối phương, đây là bạn cấp hai của Tần Lâm, Trương Minh.

Đây là một trong số ít những người bạn trong suốt quá trình học sinh của Tần Lâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi