Y VÕ SONG TOÀN

Khi nghe Đình Đình nói xong, Trương Minh liền mỉm cười.

“Đình Đình, nếu đã như vậy thì anh cũng không giấu em nữa, chiếc xe này không phải của anh, mà là của bạn anh”.

Sắc mặt Đình Đình chợt thay đổi, nụ cười trêи mặt cô ta cũng dần tắt đi.

“Trương Minh, anh đang đùa với em đúng không?”

Trương Minh lắc đầu: “Anh không hề đùa, anh cũng không phải người có tiền, đây thực sự là xe của bạn anh, bạn anh đang ở phía trước”.

Trương Minh chỉ vào Tần Lâm đang ở ngoài xe.

Sắc mặt Đình Đình chợt sa sầm xuống: “Vậy ra anh cũng không phải đại gia đúng không?”

Trương Minh gật đầu: “Đúng vậy, anh chỉ là một công nhân bình thường mà thôi”.

Đình Đình hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Họ Trương kia, anh chơi tôi à?”

Trương Minh liền cau mày nói: “Đình Đình, chẳng phải em đã nói rồi sao, em quay lại với anh đâu phải vì tiền!”

Đình Đình hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, tôi không phải vì tiền của anh, nhưng tôi không chịu được việc anh nói dối tôi, anh lừa tôi tức là nhân phẩm anh không tốt, nếu vậy thì tôi cũng không cần phải tiếp tục duy trì với loại người như anh nữa”.

“Họ Trương kia, chúng ta kết thúc đi”.

Nói xong, Đình Đình liền mở cửa xe rồi bỏ đi.

Nhìn thấy Đình Đình đã thực sự đi khỏi, trong lòng Trương Minh như bị dao cắt, quả nhiên giống như những gì Tần Lâm nói.

Đình Đình đến là vì tiền.

Cho dù không muốn tin, nhưng đây vẫn là sự thật.

Đình Đình thật sự đã làm anh ấy vô cùng thất vọng.

Người giàu giả nghèo thì có thể tha thứ, chỉ cần dỗ dành một chút là được, dù sao cũng không phải đến vì tiền.

Nhưng khi nghèo giả giàu thì lại là nhân phẩm có vấn đề, điều này hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Mặc dù lý do này nghe rất đường hoàng, nhưng nói trắng ra thì đó là vì tiền mà đến.

Sau khi Đình Đình đi khỏi, cô ta nhanh chóng lấy điện thoại ra và thêm bạn với người tên Châu Anh Hùng vừa rồi.

Châu Anh Hùng vẫn đang ngồi ăn ở nhà hàng Nhật, nhìn thấy Đình Đình vừa thêm bạn, liền cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Đình Đình, tại sao em lại xóa anh?”

“Anh Châu, lúc nãy em bị mất điện thoại, tài khoản cũng bị người ta phá rồi, bây giờ chỉ có thể mượn điện thoại để gửi tin nhắn cho anh, sợ anh sẽ lo lắng”.

Châu Anh Hùng vội vàng nói: “Ồ vậy sao, thế anh mua cho em một chiếc điện thoại mới nhé, anh đón em ở đâu được đây”.

Đình Đình ngay lập tức mỉm cười mãn nguyện, rốt cuộc thì người có tiền mới có thể cho cô ta hạnh phúc.

Cô ta chỉ thuận miệng nhắc đến, nhưng Châu Anh Hùng lại mua hẳn một chiếc điện thoại, nếu như ngược lại là Trương Minh, anh ấy có thể không?

Lương tháng của anh cũng không đủ để mua một chiếc iPhone!

Đình Đình tự cảm thấy mình đã lãng phí mất một năm, sau đó lấy ví tiền ra, sắp xếp lại một thứ, định vứt hết tất cả những gì liên quan đến Trương Minh đi.

Ngoài ra còn có một tấm thẻ ngân hàng của anh, Đình Đình liền cong môi, trực tiếp ném nó ra ngoài.

Tấm thẻ của Trương Minh ở trong tay cô ta, định sẽ dùng nó vào việc kết hôn, nhưng ngay khi định chia tay thì Đình Đình đã tiêu sạch tiền trong đó.

Còn kết hôn nữa ư? Anh ta à?

Đình Đình hừ lạnh một tiếng, sau đó khoác lấy thân hình mập béo của Châu Anh Hùng đi lựa điện thoại.

...

Ngay khi Tần Lâm quay lại xe, nhìn thấy bộ dạng tổn thương của Trương Minh, bèn lên tiếng.

“Sao thế, đau lòng à?”

Trương Minh mỉm cười: “Không có gì, loại phụ nữ này không đáng để tớ phải đau lòng”.

Sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của Đình Đình, Trương Minh đã sáng mắt ra, nếu lúc trước Đình Đình là một cô gái tốt thì anh còn có thể cảm thấy khó chịu, cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng bây giờ biết được Đình Đình lại là người như vậy, nên anh ấy cũng không cần phải nhung nhớ cô ta làm gì nữa.

“Lão Tần, chiếc xe này tớ trả lại cho cậu, tớ lái cũng chẳng có tác dụng gì, không có khả năng chơi xe, dù sao cũng cảm ơn ý tốt của cậu, cứ để tớ làm việc chăm chỉ đi thì hơn”.

Tần Lâm mỉm cười rồi vỗ vai Trương Minh.

“Vậy không được đâu, nếu chúng ta đã có duyên gặp lại thì từ bây giờ trở đi, Trương Minh cậu cũng sẽ không còn là một công nhân bình thường nữa”.

Trương Minh sững ra một lúc: “Tớ không phải công nhân bình thường, vậy thì là gì? Cho dù cậu có tặng xe cho tớ thì tớ vẫn là công nhân mà thôi!”

Tần Lâm mỉm cười: “Bây giờ cậu là ông chủ Trương có năm trăm triệu trong tay”.

Nói xong, Tần Lâm liền lấy điện thoại ra đưa cho Trương Minh.

“Nhập số thẻ ngân hàng của cậu đi”.

Trương Minh sững ra một lúc: “Lão Tần, cậu bị gì vậy?”

“Đừng nhiều lời, mau lên!”

Trương Minh có hơi sững sờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhập số thẻ ngân hàng của mình.

Sau đó, anh ấy tận mắt nhìn thấy Tần Lâm dùng điện thoại để chuyển tiền.

“Lão Tần, không nên đâu, tớ không thể lấy tiền của cậu được... cậu có bao nhiêu chứ? Trăm nghìn triệu...”

Trương Minh hoa cả mắt, số nhiều đến mức không đếm được, tổng cộng còn có bao nhiêu số không nữa chứ?

Tần Lâm liền nói: “Xong rồi, tớ đã chuyển cho cậu năm trăm triệu”.

Trương Minh ngẩn ra, có chút kinh hãi.

Mua một chiếc xe giá mười triệu đối với anh ấy đã là quá đáng lắm rồi, vậy mà Tần Lâm lại còn cho anh tận năm trăm triệu, chuyện này...

“Lão Tần, cậu làm gì vậy, cậu làm vậy thì sau này tớ trả cậu thế nào được đây?”

Tần Lâm lấy ra một phong bì đựng tiền lương tháng rồi nói.

“Cậu đối xử với tớ như thế nào thì tớ cũng sẽ đối xử với cậu như thế đấy, nếu cậu đã cho tớ số tiền lương một tháng này thì đương nhiên tớ cũng sẽ trả cho cậu số thu nhập một tháng của mình”.

Nhìn thấy bìa thư Tần Lâm đang cầm, Trương Minh cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Thì ra anh sớm đã phát hiện Trương Minh cho tiền anh, vậy nên mới đến đây để cảm tạ.

Lòng tốt sẽ được báo đáp, tuy gia cảnh Lão Tần có sự biến đổi rất lớn, nhưng tính cách của anh vẫn không thay đổi chút nào.

Trước đây khi cùng nhau học thể ɖu͙ƈ, Trương Minh đã đi mua nước cho anh, sau đó anh lại mời Trương Minh đi ăn, có qua có lại.

Giờ đây, anh ấy đã cho Tần Lâm một tháng lương, đương nhiên Tần Lâm cũng sẽ trả lại một tháng...

Trương Minh đột nhiên có phản ứng, trợn tròn mắt nhìn Tần Lâm.

“Lão Tần, một tháng cậu kiếm được năm trăm triệu à?”

Tần Lâm sững ra một lúc: “Ơ, coi như đó là tính từ miêu tả đi”.

Anh ấy không hề biết thu nhập một tháng của Tần Lâm là bao nhiêu, bởi vì Tần Lâm có rất nhiều cổ phần trong các tập đoàn lớn ở khắp nơi.

Cũng giống như cổ phần của Louis Vuitton vậy, Tần Lâm có nhiều cổ phần ở những nơi mà ngay cả bản thân anh còn không biết, tất cả đều là của sư phụ Diệp Hiên Viên cho anh.

Chỉ biết trong thẻ ngân hàng hằng tháng sẽ có một khoản tiền lớn, cụ thể là bao nhiêu Tần Lâm cũng lười xem, vì dù sao đối với anh chúng cũng chỉ là những con số mà thôi.

...

Lúc này, Đình Đình và Châu Anh Hùng đang đi mua điện thoại, bỗng điện thoại cũ của cô ta nhận được một tin nhắn.

“Số đuôi thẻ 8518 đã nhận được 5000000000 Hoa Hạ tệ, số dư tài khoản là...”

Nhìn thấy tin nhắn này, Đình Đình vô cùng sửng sốt.

“Tin nhắn lừa đảo à?”

Không đúng?

Nếu như lừa đảo thì phải là một con số lộn xộn, nhưng đây chính xác lại là số của ngân hàng.

Thẻ ngân hàng của Trương Minh đã được kết nối với số điện thoại của hai người, mỗi lần ai mua đồ đều sẽ có thông báo hiển thị.

Rõ ràng Trương Minh đã kiếm được năm trăm triệu!

Số tiền này từ đâu ra chứ?

Đình Đình đột nhiên định thần lại, cô ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Lẽ nào... vừa rồi Trương Minh đang thử cô ta?

Trương Minh vốn là đại gia, anh chỉ cố ý muốn xem thử Đình Đình có phải vì tiền nên mới quay lại với anh ấy hay không.

Đình Đình lúc này thật sự rất muốn tát mình một bạt tai, nếu vừa rồi cô ta không ghét bỏ Trương Minh thì chắc chắn anh ấy sẽ hết lòng vì cô ta!

Vậy thì bây giờ cô ta cũng đã trở thành phú bà rồi!

“Không được, Trương Minh là đại gia, mình tuyệt đối không thể để anh ấy chạy mất được!”

“Anh Châu, anh giúp em chọn điện thoại trước đi, em ra ngoài một lát, chút nữa em quay lại tìm anh sau!”

Khi đang mua sắm ở tiệm điện thoại, Đình Đình lại một lần nữa chạy ra ngoài để đến chỗ lúc nãy.

Cô ta mang giày cao gót nhưng vẫn không thèm để tâm đến việc chân bị đau, cứ thế chạy một mạch đến chỗ Trương Minh.

May mắn thay, Trương Minh vẫn còn ở đó.

Đình Đình bước tới trước cửa xe, sau đó nói với Trương Minh đang ngồi ở trong.

“Em đi lâu như vậy, anh vẫn không biết đuổi theo sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi