Y VÕ SONG TOÀN

Nhìn Tần Lâm nhiệt tình như vậy, Diệp Long cũng không muốn đi đả kích anh.

Dĩ nhiên, Diệp Long không thể ngờ rằng Tần Lâm định lấy lại cái công xưởng này mà không phải bỏ ra một đồng nào.



Về đến nhà, Tần Lâm gọi điện cho Mạnh Văn Cương. Mạnh Văn Cương nói anh không cần phải lo về chuyện công xưởng, ông ấy có thể chuẩn bị một trăm triệu tiền vốn lưu động để đầu tư cho công xưởng Đại Long trong vòng ba ngày.

Món nợ vài chục triệu đối với một công xưởng bình thường thì là chuyện sống còn, nhưng với tập đoàn Mạnh Thị của Mạnh Văn Cương thì cũng chỉ là một khoản đầu tư thông thường mà thôi.

“À, tiểu sư huynh, Lâm Nguyệt Dao để một hộp quà ở chỗ tôi, nói là nhờ tôi đưa cho sư huynh, khi nào thì tôi đưa được cho sư huynh nhỉ?”

Tần Lâm sửng sốt: “Là một hộp màu xanh hả?”

“Đúng vậy”.

“Ừ, vậy cứ để ở đó đi, lần sau sư đệ đưa tôi là được”.

Món quà mà Lâm Nguyệt Dao chuẩn bị cho anh chính là bánh bích quy tự làm ấy mà. Anh cũng đã ăn rồi, không cần phải đích thân đem đến làm gì.

Đương nhiên, anh cũng không biết bên trong hộp quà còn có một tấm thiệp mời sinh nhật.



Rạng sáng ngày hôm sau, một đôi nam nữ mặc âu phục đứng trước cửa nhà họ Diệp.

“Xin chào, chúng tôi là nhân viên ngân hàng Đông Hải. Hôm nay chúng tôi đến để nhắc nhở anh, sau khi thay đổi, anh đã trở thành người đại diện pháp lý của công xưởng Đại Long và nợ chúng tôi ba mươi hai triệu tiền vay, anh phải trả nợ trong vòng bảy ngày, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát”.

Sắc mặt Diệp Long liền thay đổi, không ngờ nhà họ Diệp lại nhanh chóng như vậy. Chỉ trong một đêm mà đã xong hết rồi.

“Các cô lầm rồi, tôi không có chút can hệ gì đến công xưởng đó cả. Hơn nữa tôi không hề biết chuyện thay đổi người đại diện pháp lý, căn bản tôi còn chưa có mặt ở đó bao giờ”.

Nhân viên ngân hàng không lọt tai nửa lời: “Chuyện này không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi chỉ phụ trách thông báo mà thôi”.

Nói rồi, hai người đưa tài liệu cho Diệp Long rồi rời đi.

Cầm tờ thông báo, sắc mặt Diệp Long tái nhợt.

Ba mươi hai triệu!

Diệp Bằng vay một khoản lớn như vậy đấy/ sao!

Vương Mai cũng lo lắng: “Làm sao đây, lão Diệp, hay chúng ta bán số cổ phiếu ở nhà ăn Hòa Thuận đi nhé?”

Diệp Long lắc đầu: “Cổ phiếu đó là người ta cho bà, bà bán sao được? Vả lại, bán đi cũng chẳng được bao nhiêu”.

Cả gia đình mặt ủ mày chau, nhà họ Diệp này đúng là vô tình vô nghĩa!

Tần Lâm đi tới, thấy giấy chứng nhận thay đổi người đại diện thì cười.

“Nhà họ Diệp tác phong nhanh thật. Chú Diệp có muốn đến xem nơi mà chú từng phấn đấu không nào?”

Diệp Long thở dài, việc đã đến nước này thì chỉ có đi bước nào tính bước ấy thôi, ông cũng không có tâm trạng tốt như Tần Lâm được.

Nếu không có cách gì thì đành phải chấp nhận số phận mà ngồi tù thôi vậy.

Cũng may hiện giờ Vương Mai có nhà ăn Hòa Thuận, hai mẹ con có thể sống an ổn. Có thêm sự chăm sóc của Tần Lâm thì có thể chống đỡ chờ ông ra tù. Đọc truyện nhanh nhất tại 

Nghĩ vậy, Diệp Long lại thấy bình thường, giống như là đi đến pháp trường vậy.

“Đi, xem thế nào”.

Tần Lâm và Diệp Long gọi xe chạy về công xưởng Đại Long.

Rất nhanh đã đến. Bên trong công xưởng vẫn đang làm việc, công nhân vẫn ở đây.

An ninh giữ cửa ngăn hai người lại.

“Làm gì, tìm ai?”

Diệp Long chau mày: “Lão Phùng, cậu không nhận ra tôi à?”

Phùng Khôn nở một nụ cười lạnh lùng: “Chẳng phải đây là chủ tịch Diệp hay sao? Nhận ra thì nhận ra đấy, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Giờ tôi đang làm việc, những người nào không liên quan thì không được đi vào trong”.

Phùng Khôn này chính là nhân viên bảo vệ mà Diệp Long thuê về. Khi ấy, ông thấy cậu ta đáng thương, ăn xin ven đường, nên để cho cậu ta vào nhà xưởng làm bảo vệ, bao ăn bao uống.

Nếu không có Diệp Long thì Phùng Khôn đã đói chết từ lâu rồi, không ngờ rằng tên này lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi