Y VÕ SONG TOÀN

Có thể mặc được loại trang phục này đương nhiên không phải người thường, nhất định cũng không phải là kẻ đi bán quần áo.

Vậy thì chỉ có một cách giải thích thôi, bộ trang phục này là Tần Lâm trộm được.

Tần Lâm nhíu mày, lạnh lùng nói.

"Bộ trang phục này là của tôi".

"Của anh? Hừ, anh nghĩ chúng tôi là lũ ngu à? Vừa nãy đã nói rồi, người có được bộ trang phục này phải là ai chứ, phải là ông chủ lớn nổi tiếng thì mới mặc được? Anh nghĩ mình là dạng đấy sao?"

Long Ngọc Sơn nói mặc dù rất thẳng thắn và khó nghe, nhưng thực tế thì đúng là vậy. Tần Lâm trông chẳng có vẻ gì giống hai vị kia, người ta là ông chủ nổi tiếng đương nhiên sẽ không có quan hệ với Tần Lâm rồi.

Hồ Lão nói: "Lời có thẳng thắn thì vẫn phải nói, cậu căn bản không có tư cách mặc bộ đồ này, mặc dù tôi giám định ra nó là hàng thật, nhưng cần cậu giải thích một chút, bộ đồ này cậu lấy đâu ra?"

"Mặc dù tôi đã nghỉ hưu rồi, nhưng dù sao đây cũng là công ty tôi phấn đấu một đời, tôi nhất định phải bảo vệ danh dự của nó, đây là bộ đồ đại diện cho hình tượng cao quý nhất của công ty, không thể để cho người bình thường như cậu mặc nó rồi đi khắp nơi lừa đảo được".

Lời Hồ Lão rất có quyền lực, sau khi nói xong, Tần Lâm lập tức trở thành kẻ bị mọi người chỉ trích.

Tất cả mọi người bắt đầu chất vấn.

"Bộ đồ quý giá như vậy, nó có giá trị trêи cả một bộ đồ, hơn nữa còn là biểu tượng của thân phận, cậu mặc nó ra đường đúng là to gan thật!"

"Đúng vậy, trộm đồ muốn bán thì thôi, còn mặc ra ngoài giả vờ giàu có thì đúng là chịu cậu rồi".

"Cậu sẽ không định dựa vào vào bộ đồ này để lừa Hồ Gia Hân chứ?"

"Mọi người đừng vội, cũng chưa chắc là do cậu ta trộm, khẻo là người khác trộm, sau đó cậu ta mua từ người khác đấy!"

"Cũng có lý, trông dáng vẻ không hoảng loạn kia, có lẽ là không phải kẻ trộm".

Mọi người đều ấn tượng khá rập khuôn về kẻ trộm, kẻ trộm khi bị phát hiện thì nhất định sẽ hoảng loạn.

Tần Lâm bình tĩnh như vậy cũng chưa chắc là trộm.

Người vừa nãy nói cũng có lý, có khả năng là Tần Lâm mua phải tang vật, anh đương nhiên không biết, còn tưởng chỉ là một bộ lễ phục cao cấp mà thôi.

Long Ngọc Sơn cười khẩy: "Nếu là mua được tang vật thì cũng không phải đồ của anh ta, mau giao nó ra!"

"Đúng vậy, giao nó ra nếu như là trộm thì anh giao nó ra cũng là việc nên làm".

"Nếu như không trộm thì cũng là mua tang vật, mua tang vật thì phải trả giá, anh coi như mất tiền đi".

"Cởi cả quần ra giao cho Hồ Lão! Để Hồ Lão đích thân trả lại!"

"Không sai, biết điều thì cởi ra đừng ép chúng tôi phải ra tay!"

"..."

Một đám người dưới sự gợi ý của Long Ngọc Sơn, rộn ràng kéo nhau đến bao vây Tần Lâm lại, ai ai cũng không có ý tốt, dường như muốn ra tay với Tần Lâm.

Sắc mặt Hồ Gia Hân thay đổi, vội vàng chắn trước mặt Tần Lâm, cô ấy nói.

"Mấy người làm gì vậy, có chứng cứ chứng minh đây là tang vật không?"

Lúc này Hồ Lão tâm tình rất kϊƈɦ động: "Đây không phải tang vật chắc? Chẳng nhẽ chủ tịch của chúng tôi đưa cho cậu ta? Cô hỏi cậu ta xem chủ tịch chúng tôi tên gì?"

Tần Lâm cười khẩy: "Tôi không quen á? Tôi mà không quen cái tên Hugh Hefner thay phụ nữ nhiều hơn thay quần áo chắc?"

Hồ Lão sững sờ, không ngờ Tần Lâm thực sự nói ra cái tên này.

Long Ngọc Sơn lạnh lùng hừ một tiếng: "Hugh Hefner nổi tiếng ngời ngời, chỉ cần tra một phát là tra ra ngay, ai chẳng biết ông ấy là người sáng lập của hãng Playboy chứ? Hơn nữa chủ tịch Hugh Hefner xuất hiện nhiều lần trêи mấy tin tức nóng, tôi cũng biết nhưng điều này đâu chứng minh được bộ đồ này là ông ấy đưa cho cậu!"

Hồ Lão vốn hơi dao động, nhưng nghe thấy Long Ngọc Sơn nói như vậy thì đúng là có lý.

Chủ tịch của bọn họ nổi tiếng thế, người hơi để ý đến là biết ngay, Tần Lâm có thể nói ra cái tên này cũng chẳng có gì lạ.

Ở đây có rất nhiều người có thể nói được điều này, dù sao mấy tin hot của Hugh Hefner cũng thường thấy.

Hồ Lão nói: "Cái này không thể chứng minh bộ đồ này là của cậu, nếu như cậu không nói ra được chứng cứ thích đáng, thì cậu giao bộ đồ này ra đi"!

"Dựa vào đâu!", Hồ Gia Hân không vui rồi, "Mấy người có tư cách gì? Bộ đồ này là của Tần Lâm, dựa vào đâu mà anh ấy phải giao ra?"

Hồ Gia Hân cạn lời, đưa Tần Lâm đến tiệc rượu, không ngờ lại xảy ra chuyện này, bọn họ rõ ràng chẳng chọc vào ai, mà nhiều người muốn lại đây để lột đồ của anh như vậy! Đúng là không công bằng!

Tần Lâm cười khẩy: "Gia Hân, đừng nóng, chẳng phải chỉ cần chứng minh thôi sao, đơn giản".

Nói xong, Tần Lâm lấy điện thoại ra, gọi cho một người.

Mấy giây sau, đầu dây bên kia có người bắt máy.

"Hello, Tần yêu quý".

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nước ngoài, từ chữ Tần yêu quý này có thể thấy được, quan hệ của người này với Tần Lâm rất thân thiết, vô cùng khách sáo.

"Là tôi, bây giờ tiếng Trung của ông thế nào rồi?"

"Cũng được, tôi có thiên phú dị bẩm, tiếng Trung cũng nói được bảy tám phần rồi".

Nghe thấy giọng nói này, Hồ Lão kinh ngạc, trợn to mắt, mắt chữ A mồm chữ O.

"Là Hugh Hefner! Là chủ tịch!"

Giọng của Hugh Hefner rất đặc biệt, rất dễ nhận biết, cả đời này Hồ Lão cũng không quên được.

Hugh Hefner cũng nghe thấy giọng Hồ Lão, có hơi tò mò.

"Là Lão Hồ sao? Cậu Tần, cậu ở cạnh Lão Hồ à?"

Tần Lâm nói: "Không sai, vị Hồ Lão đây bảo bộ đồ tôi đang mặc là do tôi trộm được, bảo tôi cởi quần trước mặt mọi người để trả cho ông ta".

Tần Lâm nói xong, đầu dây bên kia im bặt, sau đó giọng điệu bắt đầu trở nên lạnh lùng.

"Lão Hồ, lời này là do ông nói à?"

Giọng điệu này khác hoàn toàn với giọng thoải mái lúc nãy, mặc dù không thấy được sự tức giận trong lời nói của Hugh Hefner lúc này, cũng không có từ ngữ gì quá khích, nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được, Hugh Hefner tức giận rồi.

Hơn nữa còn là rất tức giận, lửa giận lan ra cháy khắp nơi.

Có lúc, sự yên lặng trước cơn bão còn kinh khủng hơn.

Mặt Lão Hồ vô cùng khó coi, cho dù đã nghỉ hưu rồi, nhưng đối phương vẫn là ông chủ cũ của ông ta, sao ông ta dám vô lễ chứ!

"Chủ tịch, tôi... tôi nghĩ rằng cậu ta trộm!"

"Ông điên à!", Hugh Hefner đột nhiên cao giọng, có vẻ như đã tức giận không chịu được.

Nghe thấy ba chữ này, Hồ Lão lo lắng đến hai chân run rẩy, suýt nữa quỳ xuống đất.

Giọng điệu của Hugh Hefner trở nên lạnh lùng: "Cậu Tần là ân nhân cứu mạng của tôi, là khách quý mà tôi kính trọng nhất, ông dám bảo cậu ấy trộm đồ sao? Đừng nói đến một bộ quần áo, tôi đã cho cậu ấy cả công ty rồi, tôi còn chả dám nói một chữ không! Lão Hồ, có phải ông càng già càng hồ đồ không?"

Lời Hugh Hefner khiến sắc mặt Hồ Lão khó coi đến cực điểm.

"Vâng, chủ tịch, tôi sai rồi, tôi sai rồi!"

"Được rồi, mau xin lỗi cậu Tần, lần sau mà còn thất lễ nữa thì đừng nói ông quen tôi!"

Nói xong Hugh Hefner liền cúp máy.

Hồ Lão đầu đầy mồ hôi, vội vàng đi đến trước mặt Tần Lâm, cung kính cúi người, nói.

"Cậu Tần, là tôi có mắt không tròng, mong cậu lượng thứ!"

Mọi người lúc này đều trố mắt nghẹn họng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi