Y VÕ SONG TOÀN

Tần Lâm nhíu mày, đúng là kẻ ra vẻ đạo mạo, muốn lấy tiền lại còn thanh tao thoát tục như thế, làm vậy ai mà không đưa chứ.

“Sao nào, không phục à? Còn không mau cút đi? Có Mạt đạo trưởng ở đây, cậu có tư cách gì mà phát ngôn bừa bãi chứ? Người mất mặt là cậu đấy, chú Hai tôi nhất thời nóng vội nên mới bị cậu lừa, cao nhân thực sự phải là người vẫn giữ được cái tâm trong sạch giữa dòng đời xô bồ, chứ tuyệt đối không phải loại ranh con vắt mũi chưa sạch như cậu, so với Mạt đạo trưởng cậu chỉ là thứ rác rưởi thôi”.

Phương Vân Long cười chế giễu nói.

“Sau này phải học nhiều vào, dựa là lừa đảo là không được, dốt nát kém cỏi không thể thành đạt được, thân là truyền nhân của Thiên Sư đạo, hôm nay tôi khuyên dạy cậu mấy câu, tự lo liệu cho mình đi”.

Mạt Đạo Tử khịt mũi khinh bỉ, cười khẩy nói.

“Đủ rồi, cậu Tần là khách quý do tôi mời đến, Mạt đạo trưởng nên giữ ý một chút”.

Phương Hồi trầm giọng nói.

“Nếu không phải nể tình chú Hai thì tôi đã sớm gọi bảo vệ tống cổ cậu ra ngoài rồi, hừ”.

Phương Vân Long hừ lạnh lùng nói.

“Không việc gì, xin hỏi có phải ông đang nóng lòng muốn có con đúng không?”

Tần Lâm cười nói.

“Ơ....đó là điều đương nhiên rồi, cậu Tần có ý gì thế?”

Phương Hồi sững sờ.

“Thế thì đừng uống đống thuốc này thì hơn, cũng đừng đeo chiếc vòng này”.

Tần Lâm nói.

Mặt Phương Vân Long trở nên u ám, phẫn nộ nhìn Tần Lâm.

“Tên ranh con này, cậu nói vớ vẩn cái gì thế? Cậu đang nghi ngờ Mạt đạo trưởng sao? Cậu có thành kiến với tôi, tôi không để ý, nhưng Mạt đạo trưởng là truyền nhân của Thiên Sư đạo, là cao nhân đắc đạo thực sự, cậu biết mời ông ấy đến đây khó như nào không? Cậu ăn nói bừa bãi, ngông cuồng, tôi đã nhịn cậu lâu lắm rồi”.

“Nhãi ranh, không ngờ cậu lại lỗ mãng như thế, cậu tưởng tôi không biết nổi nóng sao? Tôi đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác nhưng cậu lại không biết điều, dám ăn nói bừa bãi?”

Mạt Đạo Tử cũng rất tức giận.

“Sao nào? Thẹn quá hóa giận à?”

Tần Lâm cười khẩy nói.

“Người này ăn nói vớ vẩn, người đâu mau đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi, cậu lừa được chú Hai nhưng không lừa được tôi đâu”.

Phương Vân Long tức xì khói, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Bốp”.

Phương Hồi lại tát một phát vào mặt Phương Vân Long, anh ta sững sờ, ấm ức nhìn chú Hai.

“Chú Hai, cháu vì tốt cho chú mà, thằng này rõ ràng là đang lừa chú, lẽ nào chú không nhận ra sao? Cháu tuyệt tối không thể để cậu ta bất kính với chú trước mặt cháu được”.

Phương Vân Long trầm giọng nói.

“Vậy sao? Vòng trân châu Tâm Phật này còn có một cái tên khác, chắc anh cũng biết phải không? Đó là Tuyệt Tâm Chu, chấm dứt phàm trần, một lòng hướng về núi Di Lặc, nghĩa là kết thúc cuộc sống trần tục, một lòng hướng về phật, cắt đứt quá khứ là chấm dứt thất tình lục ɖu͙ƈ, đoạn tuyệt với bố mẹ con cái, sống cô độc một mình. Anh đúng là hết lòng vì chú Hai của mình đấy nhỉ, hy vọng ông ấy có thể chấm dứt cuộc sống phàm trần, sớm ngày xuất gia đúng không?”

(thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, ɖu͙ƈ. Lục ɖu͙ƈ bao gồm sáu loại ɖu͙ƈ vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục ɖu͙ƈ chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.)

“Còn về thứ thuốc này, tôi nghĩ mình không cần phải xem, chỉ dựa vào mùi là tôi đã đoán ra, thực chất đây là đại bổ, nhưng ngoài ra còn có tác dụng giảm mạnh tỷ lệ sống của đứa bé, gần như là thuốc triệt sản, nếu uống một năm thì có lẽ cả đời này cũng không thể mang thai”.

Tần Lâm nói xong, mặt Phương Vân Long và Mạt Đạo Tử đều biến sắc, phẫn nộ nhìn anh.

“Chú Hai, tên này ăn nói vớ vẩn, chú tuyệt đối đừng nghe lời cậu ta”.

Phương Vân Long nói.

“Ông Phương có thể tùy ý tìm một tăng nhân xuất gia mấy năm rồi hỏi xem, cũng có thể đi kiểm tra viên thuốc này, đây không là vấn đề khó đối với ông, còn về việc có phải ăn nói vớ vẩn hay không chắc tôi không phải nói nhiều nữa đâu nhỉ?”

“Thế nên cũng không cần bắt mạch nữa, cơ thể hai người hoàn toàn bình thường, vấn đề thực sự là ở lòng người. Tôi nói đúng không Phương Vân Long?”

Tần Lâm cười khẩu, thần thái bình thản điềm tĩnh.

Nhưng lúc này mặt Phương Hồi lại cứng đờ ra, trông vô cùng khó coi.

Khuôn mặt Trần Hy Hy cũng lộ vẻ không thể tin nổi.

“Sao......sao có thể chứ?”

“Có gì mà không thể, xem ra, thực sự là lòng người có vấn đề”.

Ánh mắt của Phương Hồi dần trở lên lạnh lùng, nhìn về phía Phương Vân Long.

Anh ta sợ sệt, không dám ngẩng đầu nhìn chú Hai.

“Chú Hai, chú phải tin cháu, tên này ăn nói linh tinh, chú nhất định phải tin cháu, cậu ta muốn kϊƈɦ đểu, cháu vì chuyện của chú thím mà chạy khắp phương Bắc, tìm biết bao nhiêu người, lẽ nào chú không rõ sao? Sao chú lại tình nguyện đi tin người ngoài mà không tin cháu chứ? Mạt đạo trưởng có thể làm chứng cho cháu, ông ấy là cao nhân đắc đạo thực sự, hãy tin cháu, chú Hai!”

Phương Vân Long kϊƈɦ động nói.

“Cậu Tần là người chú mời đến, không có bất kỳ tư lợi nào, cháu nói tại sao chú lại bằng lòng tin cậu ấy ư? Các người không thể nào biết được uy danh của Tần đại sư”.

Phương Hồi lạnh lùng nói.

Sự thất vọng và đau khổ hiện rõ trong ánh mắt của ông ấy.

“Nếu không phải mấy năm nay anh chạy Đông chạy Tây, tìm đủ mọi cách thì có lẽ chú Hai của anh đã có con rồi. Nếu ông ấy không có con thì ai sẽ là người được lợi nhiều nhất chứ? Người điều hành tập đoàn lớn này trong tương lai sẽ là ai? Chắc anh là người thừa kế thích hợp nhất đúng không? Những điều này tôi không nói thì chú Hai anh cũng hiểu. Ban đầu anh chỉ làm làm chút trò mèo thôi, nhưng lần này anh lại đưa tên đạo sĩ mũi trâu này đến để lừa chú thím, dùng thứ độc dược mãn tính có tác dụng triệt sản, xem ra anh cũng đã hạ quyết tâm làm dứt khoát một lần, nhưng anh đã đánh giá thấp lòng quyết tâm của chú Hai mình, đồng thời cũng đánh giá thấp người khác”.

Tần Lâm lắc đầu.

“Tất cả đều là họa từ lòng tham. Đúng là lòng tham không đáy”.

Tần Lâm đã nói rõ ràng như thế, cho dù Phương Hồi có ngốc thì ông ấy cũng biết nguyên do.

Trần Hy Hy bịt miệng, kinh ngạc Phương Vân Long.

“Vân Long, thực sự là cháu sao?”

“Không phải nó thì là ai chứ”.

Phương Hồi thở dài, lắc đầu, sắc mặt vô cùng u ám.

Phương Vân Long run rẩy khi nhìn thấy ánh mắt của chú Hai, sự việc đã bại lộ, anh ta biết không thể nào xoay chuyển được tình thế.

“Cháu thực sự khiến chú rất thất vọng”.

“Chú Hai, cháu xin lỗi, cháu biết sai rồi, cháu chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới làm như thế, chú phải tin cháu, mấy năm qua cháu luôn dốc sức vì công ty, tuyệt đối không có bất cứ ý đồ xấu xa gì, cháu một lòng muốn tốt cho công ty, coi công ty như nhà của mình, chắc chú cũng thấy được sự nỗ lực cố gắng của cháu mà phải không?”

“Chuyện này không liên quan đến tôi, là cậu ta bảo tôi đến, nói cho tôi năm triệu”.

Vẻ mặt Mạt Đạo Tử rất khó coi, lén lùi ra sau định tháo chạy, sự việc đã bị bại lộ rồi, ông ta không thể nào thoái thác trách nhiệm được.

“Người đâu bắt ông ta lại cho tôi”.

Phương Hồi quát lên, mười vệ sĩ ở bên ngoài lập tức lao vào trong bắt Mạt Đạo Tử Và Phương Vân Long.

“Tại sao, tại sao cháu lại làm như thế hả? Vân Long, cháu là cháu ruột của ta mà”.

Phương Hồi nheo mắt lại, trong lòng vô cùng đau khổ, những năm qua, ông luôn đối xử với Phương Vân Long như con ruột của mình vậy, nhưng cuối cùng lại đổi lấy sự phản bội.

“Chú Hai, chú hãy cho cháu thêm một cơ hội, chỉ một lần thôi! Mấy năm qua cháu không có công lao thì cũng có công khổ, cháu cầu xin chú, cháu sai rồi, cháu sẽ không làm như thế nữa đâu!”

Phương Vân Long nước mắt dàn dụa, nhưng có một số chuyện một khi đã làm rồi thì không thể nào cứu vãn được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi