Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



“Đại ca, đây không là tên nhóc lần trước ở Lầu Tiên Cư nghe anh Hổ nói sao?” Tên đàn em nhận ra Ninh Vũ Phi.

Vừa nghe nói xong, tên đầu trọc cũng nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Vũ Phi ngày càng rõ ràng, trong mắt cũng bắt đầu xuất hiện vẻ hoảng sợ.

Người này không phải là tên nhóc có quan hệ với chủ tịch Thiên Hội hay sao, đây là người của Thiên Hội, anh ta căn bản không thể trêu chọc vào.

Người đàn ông đầu trọc nhanh chóng lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, vẻ mặt tươi cười đi tới: "Cậu Ninh, hiểu lầm thôi, đây nhất định là hiểu lầm rồi, đến làm một điếu đi nào.


“Không cần, hình tư thế của anh hình như là muốn đến thu thập tôi hả?” Ninh Vũ Phi hỏi ngược lại.


“Hiểu lầm, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm mà, nếu tôi biết đó là cậu Ninh, có cho tôi trăm lá gan tôi cũng không dám.

” Giọng tên đầu trọc run lên, sợ tới mức hai chân run rẩy.

Nếu anh ta dám đắp tội với người đàn ông trước mặt này anh ta dám khẳng định là không còn được nhìn thấy ngày mai nữa.

Nhìn thấy mấy tên đàn em của mình còn đang cầm côn, gậy, anh ta lập tức quát lên: “Các người còn cầm côn, gậy làm gì, mau vứt đi.


"Oh!"
Mấy tên đàn em vội vàng ném gậy trên tay đi, hành động này làm cho mấy cô em gái ở đó ngạc nhiên há hốc mồm, như thế nào còn có người mà đại ca không giải quyết được.

Người đàn ông đầu trọc cười cười làm lành, nhìn về phía Tô Điềm hỏi: “Cậu Ninh, rốt cuộc chuyện này là sao, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp cậu.


"Vậy hỏi mấy cô em gái của anh đó?"
Nghe đến đây, tên đầu trọc thở phì phò đi về phía em gái trước mặt, giơ tay lên tát một cái.

Bốp!
Cô gái còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã trực tiếp ngã xuống đất, nửa khuôn mặt đều sưng vù hết cả lên.

Lực của cái tát không hề nhỏ, tên đầu trọc không dám bao che khuyết điểm, nếu để Ninh Vũ Phi bất mãn, đêm nay chỉ sợ anh ta sẽ chết ở một con sông thối hoắc nào đó.


“Đại ca, sao anh lại đánh cô ấy, người nên bị đánh hẳn là người kia đó?” Một gái gái khác bức xúc nói.

Bốp!
Lại một cái tát không bàn cãi, tên đầu trọc quát: “Mấy tiểu tiện nhân các cô, có biết đây là ai không, cậu Ninh, người mà ngay cả tao cũng không xứng để xách giày cho anh ta, các cô còn trêu chọc anh ta sao, nói, rốt cuộc các cô phạm phải cái gì?”
Nghe đến đây, mấy cô gái liền biết hôm nay bọn họ chọc nhầm người rồi, cũng không biết Tô Điềm có một người bạn trai như vậy từ bao giờ.

Cô em gái đáng thương nói: “Đại ca, chúng em thực sự không có làm cái gì cả.


“Còn muốn ngụy biện phải không, tốt lắm, hôm nay tao sẽ đánh cho chúng mày trả lời mới thôi.


Nhìn thấy tên đàn ông đầu trọc nhặt cây gậy ở trên mặt đất lên, mấy cô em gái sợ hãi, cô em gái nhát gan nhất nói: “Là cô ta, là cô ta lột quần áo người ta ra để chụp ảnh, còn muốn bán cho người của đại học Long Diệu.


"Không phải em đâu, đại ca, em không có làm ra loại chuyện này.


Cô em gái cầm đầu lúc trước còn vênh váo hiện tại sợ hãi lúc này lại ôm lấy chân của người đàn ông đầu trọc, cầu xin đừng đánh cô ta.

Tên đàn ông đầu trọc cũng không muốn, nhưng anh ta cũng muốn mạng sống đó, thấy Ninh Vũ Phi không lên, tên đầu trọc cũng chỉ có thể làm bộ mặt tàn nhẫn quát: “Các cô trêu chọc ai không trêu, lại chọc phải người không nên chọc - người phụ nữ của cậu Ninh, xem ra hôm nay như thế nào cũng phải cho các cô một bài học.



"Người đâu đến đây, một người đánh gãy một bàn tay, làm cho cậu Ninh vừa lòng mới thôi.


"Vâng!"
“Đại ca, đừng mà, đừng mà đại ca, bọn em biết sai rồi, không cần.

” Mấy người đau khổ cầu xin.

Tô Điềm nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Ninh Vũ Phi nói: “Ninh Vũ Phi, chúng ta đi thôi.


"Được rồi, đi thôi.

"
Ninh Vũ Phi nói với người đàn ông đầu trọc: "Dạy dỗ cho tốt, tôi hy vọng không có lần sau.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi