Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



"Luật sư Hà, tôi muốn xem qua cái xác, có được không?"
"Chuyện này tôi e là không thể.

Bây giờ bác sĩ pháp y còn chưa khám nghiệm tử thi thì không ai được phép chạm vào hoặc nhìn thấy nó.

" Luật sự Hà nói.

Sau khi suy nghĩ Ninh Vũ Phi nói: "Thành Hạo, sẽ không có việc gì đâu, không phải cậu giết thì tất nhiên là không phải cậu giết, tôi sẽ điều tra rõ ràng.


"Vũ Phi, nhất định không được nói chuyện này cho ba mẹ tôi biết, tôi không muốn bọn họ biết tôi phải vào đồn cảnh sát?"
"Được rồi, tôi sẽ giữ bí mật cho.


"
Thật ra vì hiểu lầm mà phải vào đồn cảnh sát thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu truyện này bị người ta đồn ra ngoài tam sao thất bản thì sẽ bị sai ý nghĩa đi, đó chính là chỗ đáng sợ của lời đồn nhảm.

Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn Ninh Vũ Phi tìm được Lăng Bảo Châu, nói: "Chị cảnh sát à, tôi có thể đi xem thi thể không?"
"Cậu là sinh viên nên chuyện này chỉ sợ là không thể được, bởi vì pháp y của chúng tôi đã trên đường đến đây rồi.

" Lăng Bảo Châu từ chối.

"Vậy thì khi nào các chị mới có thể trả lại sự trong sách cho Trần Thành Hạo? Chuyện này đối với một sinh viên có ảnh hưởng rất lớn đó.

"
"Đã biết là sẽ có ảnh hưởng rất lớn thì càng không nên đánh nhau, có việc thì phải gọi điện thoại báo nguy mới là đúng.

" Lăng Bảo Châu nói.

Ninh Vũ Phi gật đầu, nói: "Thật đúng là nên như vậy, nhưng là đổi góc độ tự hỏi mình một chút nhé, nếu trong lúc cảnh sát các vị đang chấp hành nhiệm vụ, gặp phải cảnh tên tội phạm chuẩn bị làm bị thương đồng nghiệp của mình thì các vị còn có thể gọi điện thoại xin chỉ thị của cấp trên không?”
“Cậu nhóc, cậu đang dạy tôi phải làm cảnh sát thế nào à?” Lăng Phi đột nhiên có chút không vui.

"Không, chị đừng hiểu lầm, có thể là tôi hơi nóng vội, rất xin lỗi chị.


Ninh Vũ Phi xin lỗi rồi lại nói tiếp: "Chuyện này các vị phải đi điều tra trước chứ, vì sao trước tiên lại phải tìm tôi để làm gì?”
“Nói cho tôi biết tại sao lần trước cậu lại xuất hiện ở nơi đánh bạc bất hợp pháp kia, lại còn đánh gục toàn bộ côn đồ bên trong?” Lăng Bảo Châu hỏi, không dám tin tên nhóc trước mặt lại làm được như vậy.

Nhỏ hơn mình vài tuổi mà có thể đánh gục được mấy chục người thật là một chuyện khó tin.


Ninh Vũ Phi sờ mũi: "Tôi đi tìm người, nhưng không tìm được, có thể là vì tôi đi tìm người nên họ nghĩ tôi là cảnh sát đi, cho nên muốn đánh tôi, tôi chỉ đánh trả thôi.

"
Mặc dù cô vẫn không tin, nhưng Lăng Bảo Châu biết rằng cô ta không nên tiếp tục hỏi, dù sao nếu lúc đó không có Ninh Vũ Phi thì họ cũng không bắt được tên tội phạm dễ dàng như vậy.

"Được rồi, mọi người cũng có thể đi về trước, chờ pháp y lại đây tiến hành khám nghiệm tử thi rồi chúng tôi sẽ bắt đầu điều tra.

" Lăng Bảo Châu nói.

"Vậy được rồi, tôi cũng sẵn lòng tin tưởng cảnh sát các vị.

"
Ninh Vũ Phi xoay người rời đi, không nói thêm lời nào, quả thật vừa rồi anh hơi bốc đồng, nhưng đó cũng là chuyện hợp lẽ thường mà thôi.

"Ninh Vũ Phi, thế nào rồi?" Diêu Dư sốt ruột hỏi.

"Tình huống cụ thể cần phải được điều tra kỹ hơn.

Điều chúng ta có thể làm bây giờ là tin tưởng vào cảnh sát, tất nhiên tôi sẽ đến hiện trường để xem xét nữa.

" Ninh Vũ Phi nói.

Vừa ra khỏi cổng trường anh đã thấy Trầm Mặc Như đang vội vàng đi đến gần.

"Vũ Phi, sao em lại ở đây?” Trầm Mặc Như khó hiểu hỏi.


"Chị Mặc Như, sao chị lại tới đây?"
"Vừa rồi chị nhận được điện thoại, nói trường học của chúng ta có một sinh viên ngộ sát, cho nên lại đây xem tình hình thế nào, chẳng lẽ là bạn học của em?"
Ninh Vũ Phi gật đầu, nói: "Ừ, người này thật đúng là bạn học của em, em đã mời luật sư tới rồi, sự việc cũng đã rõ hơn phần nào, hi vọng ngày mai có thể điều tra ra kết quả.

"
"Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Nếu thật sự xảy ra chuyện thì sẽ rất khó xử lý.

" Trầm Mặc Như nói.

"Không đâu, có thể chị không biết nhưng em biết Trần Thành Hạo là người như thế nào.

Ngày mai chúng ta lại qua xem thử.

"
"Vậy chị đi vào xem tình huống thế nào đã, nếu không chị sẽ không yên tâm.


"Ừ!"
Sau đó, Ninh Vũ Phi nói: "Luật sự Hà, vậy là chuyện này đều phải nhờ vào anh rồi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi