Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Lúc này trong bệnh viện đang xử lý vết thương của Ninh Vũ Phi.

“Nhịp tim vẫn không thay đổi sao?” Bác sĩ hỏi.

Y tá nói: "Không có, trái tim luôn duy trì nhịp đập ở tần số thấp, vẫn không có bất kỳ sự dao động mạnh mẽ nào, theo lý thuyết thì nhịp tim của con người bình thường sẽ không như vậy?"
“Không chắc nữa, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người như vậy, tất cả các cơ năng của cơ thể đều đang tự bảo vệ mình khi chúng bị tổn thương.


Phải mất tổng cộng bốn giờ đồng hồ để hoàn thành việc khâu lại các vết thương trên người Ninh Vũ Phi, và xử lý sạch những lớp da bị cháy, sau đó nhịp tim của Ninh Vũ Phi cũng từ nhịp đập chậm trở lại bình thường.

Bác sĩ điều trị chính của Ninh Vũ Phi nhìn nhịp tim của anh, cảm thấy ngạc nhiên nói: "Thật không thể tin được.



“Bác sĩ, hiện giờ cậu ấy không sao rồi chứ?”
“Chuyển cậu ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt dành cho bệnh nhân bệnh nặng, đừng nhìn bệnh nhân này như vậy là không có gì, anh ta có thể xuất hiện triệu chứng nguy kịch bất cứ lúc nào.


"Dạ!”
Khi bác sĩ điều trị chính bước ra khỏi phòng cấp cứu, Lăng Bảo Châu liền hỏi:"Bác sĩ, tình hình cậu ấy như thế nào rồi ạ?"
“Cậu ấy rất khỏe mạnh và cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng một vấn đề đáng lo đó là đầu cậu ấy bị va đập quá mạnh, lúc kiểm tra thì phát hiện bị chấn động nghiêm trọng, có khả năng bị mất trí nhớ hoặc thậm chí trở thành người thực vật.


"Cái gì?” Lăng Bảo Châu bị sốc vô ý lùi về sau một bước rồi hỏi tiếp: "Bác sĩ, cậu ấy còn rất trẻ, ông nhất định phải cứu cậu ấy?"
"Hãy yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”
“Vậy hiện giờ tôi có thể vào thăm cậu ấy không?”
Bác sĩ gật đầu nói: "Đợi chúng tôi chuyển cậu ấy vào phòng chăm sóc đặc biệt thì cô có thể vào thăm rồi, nhưng đừng quá nhiều người.

"
"Dạ!”
Trong phòng chăm sóc đặc biệt bên này, Lăng Bảo Châu không nhịn được rơi lệ, nhưng không dám khóc ra tiếng, cô ta sợ làm ảnh hưởng đến Ninh Vũ Phi.

Bên phía biệt thự kia cũng có mấy cuộc điện thoại của Giang Vị Noãn, Tư Đồ Y Nhạn và Đường Tố Nga gọi tới.

Lăng Bảo Châu làm theo ý của Ninh Vũ Phi không nói cho sư tỷ của anh biết, nhưng bên phía Giang Vị Noãn bọn họ chắc là không giấu diếm được.


Một giờ đồng hồ sau, những cô gái này đều đã đến bệnh viện.

“Chị Bảo Châu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, Vũ Phi bây giờ không sao chứ?” Giang Vị Noãn sốt ruột hỏi.

"Đều trách chị bất cẩn, bằng không cũng sẽ không có chuyện hôm nay, hiện giờ Vũ Phi đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi, nhưng đầu cậu ấy bị chấn động, một lát mọi người đi vào đừng làm ồn đến cậu ấy là được.


"Dạ!”
Các cô gái nối đuôi nhau đi vào xem Ninh Vũ Phi một lúc rồi đi ra.

Bởi vì hiện giờ Ninh Vũ Phi đang ở tư thế nằm ngửa, cho nên bọn họ không nhìn thấy phần cơ thể bị thương của anh.

Coi như là nhìn thấy vết thương đi nữa, chắc bọn họ cũng chỉ có cảm giác hơi kinh ngạc mà thôi, bởi vì vết thương phía sau Ninh Vũ Phi lúc này đã chậm rãi hồi phục rồi.

Các cô gái ở lại bệnh viện canh đến tận sáng hôm sau.

Sau một đêm tìm kiếm, họ vẫn chưa bắt được tên Bạch Lăng.

Kỳ thật Bạch Lăng cũng không rời khỏi nước Đại Xuân, bởi vì mục tiêu Ninh Vũ Phi còn chưa chết, bị cú nổ lớn như vậy nổ trúng anh cũng không chết, điều này làm cho Bạch Lăng hoài nghi người mình phải giết rốt cuộc có phải là con người hay không.

Anh ta tìm nơi để trốn, và nghĩ biện pháp vào bệnh viện để đâm Ninh Vũ Phi thêm một nhát dao nữa, lúc này Ninh Vũ Phi đang hôn mê bất tỉnh là cơ hội của anh ta.


Bạch Lăng cũng không tin là bom nổ không chết được người này, thì khi đâm một nhát dao vào trái tim đối phương, anh ta không tin là anh không chết.

Sau hai ngày quan sát, và nắm bắt được quy luật hoạt động của cảnh sát.

Bạch Lăng rất nhanh thâm nhập vào bệnh viện, đầu tiên là trộm áo blouse trắng để cải trang trở thành bác sĩ.

Sau đó mới đi về phía phòng bệnh của Ninh Vũ Phi.

Hai cảnh sát ngăn lại và hỏi, "Anh đâu có phải là bác sĩ chính của bệnh nhân?"
“Tôi thực sự không phải là bác sĩ điều trị chính, tôi là bác sĩ bên khoa thần kinh, đến để xem tình hình của bệnh nhân đã được cải thiện chưa, các anh đúng là chưa thấy tôi bao giờ, đây là thẻ nhân viên của tôi.


Bạch Lăng đưa thẻ của mình cho cảnh sát xem sau đó người cảnh sát lập tức đi đến quầy lễ tân dò hỏi.

Các bác sĩ tại quầy lễ tân khẳng định rằng đây thực sự là bác sĩ bên khoa thần kinh của bệnh viện.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi