Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



“Giang Vị Noãn, cô ấy là bạn cùng lớp, cũng là bạn của Tố Nga.


“Chào bác trai!” Giang Vị Noãn lễ phép nói.

Đường Cảnh Trung gật gật đầu, nhìn ra được khí chất tiểu thư con nhà giàu trên người của Giang Vị Noãn, nhưng cũng không phải một tiểu thư con nhà giàu kiêu ngạo không coi ai ra gì, vì vậy ông ấy cũng khá vừa lòng.

Ngay sau đó ông ấy giới thiệu nói: “Vũ Phi, vị này chính là sư huynh của bác, Lục Hùng Bảo, chúng ta đã hóa giải hết những hiểu lầm từ trước đến nay?”
“Con chào bác!”
Lục Hùng Bảo hơi hơi mỉm cười: “Không tồi, lần trước cùng con giao thủ còn suýt nữa bại dưới tay con.



“Đó là bác không muốn so đo với con thôi, đây chính là giơ cao đánh khẽ.

” Ninh Vũ Phi khiêm tốn nói.

“Được rồi, Vũ Phi tới đây đi, tối nay chúng ta uống vài chén đi?”
“Bác, chỉ sợ không được, bởi vì cháu hiện tại không phải có một mình, cho nên phải đi về.


Bên trong biệt thự còn có Tư Đồ Y Nhạn cùng Lăng Bảo Châu, cho nên Ninh Vũ Phi vẫn là cảm thấy nên trở về nhà, ngày khác bản thân có thể đến thăm họ.

“Vậy được rồi, lúc khác rảnh chúng ta lại uống cũng được.


“Vâng, vậy chúng cháu đi trước.


Ninh Vũ Phi cùng Giang Vị Noãn đi ra ngoài, Đường Tố Nga muốn đi theo sau, nhưng quay đầu lại nhìn nhìn bố của mình, bản thân mình phải ở bên cạnh bố.

Nhưng Đường Cảnh Trung đã biết ý của Đường Tố Nga, đi sang đó vỗ vỗ bả vai của con gái, hỏi: “Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bố, con năm nay đã hai mươi tuổi rồi, bố hỏi cái này để làm gì?” Đường Tố Nga khó hiểu.

“Hai mươi tuổi, vậy con cũng nên có suy nghĩ của chính mình, hãy sống cuộc sống của người trẻ các con đi, nếu con ở bên cạnh Ninh Vũ Phi, bố cũng tương đối yên tâm.



Nghe vậy, Đường Tố Nga vẫn có chút do dự, hạ thấp giọng, nói: “Nhưng mà con đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho bố?”
“Ha ha ha, con gái ngốc, sức khỏe của bố và bác của con vẫn còn rất khỏe, còn không cần đứa con gái là con lo lắng, mau đi đi, nếu không sẽ không đuổi kịp xe?”
“Tố Nga, đi thôi, dù sao bác và bố cháu vẫn ở chỗ này, cháu lúc nào cũng có thể trở về.


Sau khi được cả hai người đều đồng ý, Đường Tố Nga vui vẻ chạy ra ngoài cửa, vừa vặn gặp được Ninh Vũ Phi cùng Giang Vị Noãn đang đợi mình.

Đường Tố Nga vui vẻ nói: “Chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ rồi?”
“Thật tốt quá.


Hai cô gái ở đằng trước vui vẻ tay cầm tay, Ninh Vũ Phi nhanh chóng chạy đi lên, da mặt dày hỏi: “Tôi cũng muốn cùng các cô tay cầm tay?”
“Không!”
Hai cô gái trăm miệng một lời, cùng đúng lúc quay mặt đi.

“Đợi tôi với!”
Trở lại biệt thự, Lăng Bảo Châu đã mặc tạp dề vào và đang nấu ăn, Tư Đồ Y Nhạn đang ở bên cạnh hỗ trợ.

Nhìn thấy ba người trở về, Lăng Bảo Châu tức giận liếc Ninh Vũ Phi mắt một cái, sau đó nói với Tư Đồ Y Nhạn: “Y Nhạn, em đi nghỉ ngơi đi, để Ninh Vũ Phi tới làm, một người đàn ông phải biết đến câu tay làm hàm nhai!”
“Vâng.


Tư Đồ Y Nhạn nghịch ngợm nhìn Ninh Vũ Phi, liếc mắt một cái, sau khi rửa tay liền đi đánh đàn dương cầm.

“Bảo Châu, tối nay cô làm món ngon gì vậy?” Ninh Vũ Phi mở nắp nồi ra nhìn nhìn.


“Chỉ làm vài món thôi, cho các cậu nếm thử tay nghề của tôi xem như thế nào.


“Được được!”
Ninh Vũ Phi cảm thấy Lăng Bảo Châu là một cô gái rất tốt rất giỏi, không chỉ là một nữ cảnh sát giỏi giang, còn có tay nghề làm đồ ăn rất ngon, tự mình miễn tiền thuê nhà, tiền điện nước, rất thẳng thắn.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Vị Noãn xem thấy đội ngũ tham gia thi đấu đã tiến bộ, nói: “Đội của chúng ta tối nay là trận thi đấu thứ hai nha, còn may em phát triển sớm.


“Tối nay sao, chị nhìn xem.


Mấy người sôi nổi lấy điện thoại ra xem tình hình thi đấu, Lăng Bảo Châu lật lật, nhịn không được cười lớn.

“Phốc, các em xem đội xếp chốt bảng C này xem, là một Đội thiểu năng trí tuệ này?”
“Không thể nào, có ai sẽ lấy cái tên này chứ?” Mấy cô gái đều nhìn tên của đội này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi