Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



“Mọi người cứ ở đại sảnh chờ, tôi đi lái xe, đợi lát nữa ở cổng đón mọi người.


“Được!”
Sau khi Ninh Vũ Phi nhìn xung quanh một lượt rồi mới đi thang máy tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vừa bước vào thang máy Ninh Vũ Phi đã cảm thấy cực kì kinh ngạc.

Bởi vì cái mũi của mình ngửi thấy được mùi máu tươi, cúi đầu xuống nhìn thấy trên mặt đất còn có vài giọt máu.

Ting!!!
Cửa thang máy mở ra, tên sát thủ vừa rồi cầm một con dao găm đâm về phía lồng ngực của Ninh Vũ Phi.

Làm thế nào cũng không nghĩ tới được tên sát thủ hóa ra lại là trốn vào trong thang máy, còn tưởng rằng Ninh Vũ Phi là đuổi theo hắn ta.


Cơ thể của Ninh Vũ Phi ngay sau đó liền né tránh được con dao, sau đó anh tung ra một quyền vào mũi của hắn ta, ép hắn ta lui ra ngoài.

“Thật kì lạ, tôi đã trêu chọc các người bao giờ, tại sao lúc nào cũng muốn giết tôi?” Ánh mắt Ninh Vũ Phi lạnh lẽo.

“Bởi vì anh đã động vào người không nên động.


Mũi của tên sát thủ này chảy máu ra, không nghĩ tới bản thân mình sẽ gặp phải đối thủ khó đối phó như vậy.

“Nói thật, anh so sánh với những người trước kia muốn giết tôi thì yếu hơn rất nhiều.

” Ninh Vũ Phi bước một bước dài đi ra ngoài.

Phanh!!!
Nhấc chân liền đá tên sát thủ đó ra xa 5 mét, tên đó ngã trên mặt đất, khóe miệng run rẩy rồi rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Ninh Vũ Phi gọi một cuộc điện thoại, nói: “Chị Liên, làm phiền chị một chút, người này tôi muốn hắn ta sống, địa chỉ ở…”
Sau khi lôi hắn ta dậy, anh ném sang một góc, sau khi báo địa chỉ cho Vân Liên xong, Ninh Vũ Phi liền lái xe rời đi.

Không muốn khiến cho mấy người bề trên lo lắng, bọn họ cũng quay trở về biệt thự.

Lăng Bảo Châu trong lúc đó liền gọi điện thoại cho cấp trên của mình báo cáo về sự việc vừa rồi, xin hủy bỏ kỳ nghỉ, nhưng giám đốc sở Cảnh sát kêu Lăng Bảo Châu hãy bảo vệ mọi người, cũng không có cho phép hủy bỏ kỳ nghỉ.

“Ninh Vũ Phi, vừa rồi tên sát thủ là nhằm vào cậu sao?” Lăng Bảo Châu nhớ tới chuyện vừa rồi, tên sát thủ lấy súng liền nhắm ngay vào Ninh Vũ Phi.


Ninh Vũ Phi sờ sờ cái mũi, nói: “Không có cách nào khác mà, vì chạm đến ích lợi của một số người, họ muốn giết tôi cũng là khá bình thường.


“Không được, chuyện này tôi nhất định phải điều tra lại cẩn thận.


Trước kia khi Lăng Bảo Châu chưa gặp được Ninh Vũ Phi, chưa hề xuất hiện qua thứ được gọi là súng trong những vụ án được cô ta xử lý, từ sau khi ở gần Ninh Vũ Phi, thấy bản thân mình hình như đã bước vào một thế giới mới, tràn ngập tội ác và đầy rẫy những tên phạm tội.

Thật ra đây là vòng tròn xã hội của những người tầng lớp trên, một thế giới thật sự tàn nhẫn, mạng người chẳng đáng tiền chút nào.

Trước kia Lăng Bảo Châu xử lý án mạng thì chỉ có một số ít người của tầng lớp xã hội thấp, những người tầng lớp xã hội trên phạm tội sẽ có người nhà mình xử lí và sẽ không để cảnh sát phát hiện ra chuyện gì.

“Bảo Châu, cô cứ tiếp tục nghỉ phép đi, có nhiều chuyện còn tàn khốc hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

” Ninh Vũ Phi nói.

“Hừ, tôi sẽ không từ bỏ, bọn họ cứ cho là có quyền có thế thì sao nào, phía sau tôi chính là rất nhiều người dân.

” Lăng Bảo Châu kiên quyết nói.

Làm một cảnh sát căm thù cái xấu cái ác, Lăng Bảo Châu sẽ không để những người mang tội ác ở trước mặt mình làm càn.

Ninh Vũ Phi liếc Lăng Bảo Châu một cái, không biết bản thân mình để Lăng Bảo Châu ở cùng một chỗ với mình là đúng hay sai, những tên đó thật sự sẽ không bởi vì Lăng Bảo Châu là cảnh sát mà giơ cao đánh khẽ.

Sau khi trở về biệt thự, mọi người cũng không có tâm tình gì để chơi nữa, tất cả đều đi về phòng ngủ.


Lăng Bảo Châu không cam lòng mà gọi điện thoại, kết quả vẫn là bị giám đốc sở bác bỏ, không cho phép cô ta tự tiện đi điều tra những chuyện của gia đình đó.

Điều này làm cho Lăng Bảo Châu cảm thấy bất đắc dĩ, không được sự đồng ý của cấp trên, cô ta cũng không dám tự tiện hành động.

Vì muốn Lăng Bảo Châu an phận, cấp trên cho phép cô ta bảo vệ mấy cô gái Giang Vị Noãn.

Đêm khuya!
Ninh Vũ Phi đến trước cửa mỗi phòng nghe ngóng, sau khi xác nhận mọi người đều đã ngủ, anh nhanh chóng nhảy ra từ cửa sổ phòng mình.

Gọi xe đến tổng bộ của Thiên Hội, đây là lần đầu tiên Ninh Vũ Phi đi đến nơi này.

Đây là một câu lạc bộ giải trí khá lớn, cũng là đại bản doanh của Thiên Hội.

“Xin hỏi ngài có phải là cậu chủ Ninh Vũ Phi không?” Một người đàn ông mặc vest cung kính hỏi.

“Chị Liên gọi tôi đến!”
“Vâng, bây giờ tôi sẽ dẫn ngài đi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi