Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Người đàn ông đeo dây chuyền nhìn Lăng Bảo Châu và Tề Diễm Hân, bỗng cảm giác Trương Thanh ở trong lồng ngực không thơm nữa rồi, bởi vì bất kể là vóc dáng hay là dung nhan, thì cả Lăng Bảo Châu và Tề Diễm Hân đều hơn một bậc.

"Ôi, em đương nhiên là quen, thế nhưng đáng tiếc, chỉ có em mới có được tình yêu của anh.

" Trương Thanh làm nũng nói.

Lúc này một chiếc xe chạy đến dừng ở trước mặt mấy người, tạo hình lóa mắt và màu vàng xinh đẹp hấp dẫn vô số người.

Người đàn ông dây chuyền cười nói: "Thanh Thanh, đây là quà sinh nhật anh tặng em.

"

"Woa, anh Dương, em rất yêu anh.

" Trương Thanh đắc ý hôn trên mặt của người đàn ông dây chuyền.

Sau đó kiêu ngạo đắc ý nhìn Tề Diễm Hân, ngồi vào trong xe thể thao đi thử.

"Xe này quả thực rất tuyệt vời, cảm ơn anh Dương.

"
Trương Thanh còn không muốn cứ như vậy mà rời đi, nhìn chiếc xe phía sau Ninh Vũ Phi, cười nhạo nói: "Chẳng lẽ chiếc xe rách phía sau kia chính là xe của các người đó hả, một chiếc xe sản xuất trong nước rách nát.

"
"Hai người đẹp, tôi là ông chủ của một công ty điện ảnh, tôi thấy hai cô xinh đẹp ngất trời, có hứng thú cùng chúng tôi ăn một bữa cơm?"
Dương Hồng Quang lấy danh thiếp của mình ra đưa đến.

"Còn là một đạo diễn lớn, không tệ lắm?" Tề Diễm Hân nhận được danh thiếp nhìn liếc mắt nhìn sau đó trực tiếp ném xuống, nói tiếp: "Cô đây không có hứng thú.

"
"Ồ, người đẹp, chúng ta có thể nói chuyện được không?" Dương Hồng Quang đi tới, đưa tay ra muốn động vào thân thể của Tề Diễm Hân.

Ninh Vũ Phi đưa tay ra nắm chặt lấy cười nói: "Không hay lắm, đạo diễn lớn, đây đang là ban ngày ban mặt mà.

"

"Cậu là cái thứ gì chứ, bỏ tay ra?"
Tề Diễm Hân cùng Lăng Bảo Châu lông mày cau lại, nhìn thấy điệu bộ này của Dương Hồng Quang không hề sạch sẽ.

"Được thôi!"
Ninh Vũ Phi trực tiếp đem vung tay một cái, Dương Hồng Quang ngã trên mặt đất, chỉ vào Ninh Vũ Phi nói: "Một thằng tài xế như cậu là cái thá gì chứ, muốn chết đúng không?"
"Anh nói cái gì?" Lăng Bảo Châu xông lên lại bị Ninh Vũ Phi kéo nói: "Bảo Châu, không cần lo lắng, loại này vẫn là để tôi.

"
Sau đó nhìn về phía Dương Hồng Quang, mỉm cười nói: "Chân tay phải sạch sẽ một chút, nếu không lần sau không chi có ngã như thế này thôi đâu.

"
"Cậu dám uy hiếm tôi à?"
Trương Thanh nhìn thấy người đàn ông của mình bị Ninh Vũ Phi làm ngã xuống đất, lập tức tiến lên nói: "Cậu dám bất kính với anh Dương, Tề Diễm Hân, đây là người của cô, mau chóng bảo cậu ta xin lỗi?"
"Xin lỗi? Người của tôi cần gì phải nói lời xin lỗi, Trương Thanh, cô liên tiếp nhằm vào tôi bởi vì tôi là người mới sao?" Tề Diễm Hân cười nói.

"Hừ, tôi có cái gì mà nhằm vào cô chứ, tôi bây giờ có tiền có đàn ông.

"
"Không phải chứ, cô nhiều nhất cũng chỉ mới hai mươi tư tuổi thôi, vị đạo diễn này chúng ta chắc có thể gọi là chú rồi chứ?"
Ninh Vũ Phi bỗng nói một câu, khiến cho Lăng Bảo Châu và Tề Diễm Hân không nhịn được muốn cười.

Đây là lời nói thật, cái tên Dương Hồng Quang kia quả thực cũng là dáng vẻ bốn mươi năm mươi tuổi rồi, rất béo, Ninh Vũ Phi không hề nói sai.


Vừa nghe câu này, Dương Hồng Quang không vui, liền ôm lấy Trương Thanh, nói với ba người: "Cái này thì có liên quan gì đến tuổi tác, chỉ cần ông đây nhiều tiền, những người tiếp viên hàng không như bọn cô tôi muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

"
"Thật sao?" Tề Diễm Hân trong mắt lóe lên một tia lạnh.

Ninh Vũ Phi lập tức kinh ngạc, Tề Diễm Hân này làm sao lại có sát khí đến như vậy nói: "Rất tiếc phải nói cho ông biết, với bản lĩnh của ông bây giờ chơi mặt hàng cấp thấp này hả?"
"Khốn nạn, cô nói ai là hàng cấp thấp?" Trương Thanh tức giận.

“Đừng hiểu lầm, tôi không hề nhắm vào cô, tôi muốn nói là chỉ là đồ bỏ đi mới chơi với đồ bỏ đi mà thôi.


"Cô!" Dương Hồng Quang và Trương Thanh lập tức sững sờ, sau đó nổi trận lôi đình.

Dương Hồng Quang bảo người lái xe phá hỏng xe của Lăng Bảo Châu, cười nói: "Xe này của tôi đáng giá cả 15 tỷ cơ, các người thử dám đụng vào, nhóc con, tôi gặp qua rất nhiều người điên, thế nhưng không có ai giống như cậu, lái một chiếc xe rách nát nội địa mà cũng dám điên cuồng như vậy?"
"Ninh Vũ Phi, cậu quay lại?" Lăng Bảo Châu chuẩn bị nói thân phận của mình.

Tề Diễm Hân nói: "Bảo Châu, để cậu ta giải quyết đi, mình cũng nhìn xem người đàn ông này có mấy phần bản lĩnh?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi