Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Nghe vậy, trong lòng Ninh Vũ Phi cảm thấy rất buồn, hóa ra bọn họ chăm sóc ông cụ là nhằm vào mấy đồng tiền dưỡng lão của ba mình.
“Ba của chị từng đối xử không tốt với bọn họ sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Bởi vì mọi người thường nói, những người đáng hận cũng có những điểm đáng thương.

Ninh Vũ Phi muốn biết rõ khi còn trẻ ông cụ đã từng làm sai chuyện gì hay chưa.
Ninh Vũ Phi không phải là người làm từ thiện, nếu đối phương khi còn trẻ từng ngược đãi con của mình, vậy thì mọi chuyện hiện giờ cũng có thể nói là báo ứng.


Người phụ nữ khóc lóc rồi nói: “Không có, vì mấy người bọn họ mà ba tôi phải đi nơi khác làm việc, chịu đựng bao nhiêu khổ sở để nuôi bọn họ học xong đại học nhưng cuối cùng nhận lại mọi thứ lại là như vậy.”
“Vâng, chị gái, chị đừng khóc nữa, chị yên tâm, chi phí phẫu thuật bệnh viện sẽ miễn hết cho gia đình, chị chỉ cần phối hợp với bác sĩ, chuẩn bị tốt cho việc điều trị là được.”
“Bác sĩ, cảm ơn, cảm ơn.” Người phụ nữ sắp dập đầu để cảm ơn Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi đã kịp thời ngăn người phụ nữ này lại, anh nói cuộc phẫu thuật này không quá nguy hiểm, bọn họ không cần quá lo lắng.
Sau đó, Ninh Vũ Phi xin phép bệnh viện, viện trưởng đồng ý vô điều kiện.

Ninh Vũ Phi chuẩn bị sẽ làm phẫu thuật luôn trong ngày mai rồi anh còn bận việc khác.
Ngày hôm sau.
Sau khi tan học, Ninh Vũ Phi tới bệnh viện chuẩn bị đích thân làm phẫu thuật cho ông cụ.
Vừa tới gần phòng bệnh anh đã nghe thấy lộn xộn những âm thanh khác nhau và tiếng khóc lóc.
Mở cửa bước vào, anh thấy bên trong có thêm bốn người đàn ông nữa, chồng của người phụ nữ kia hình như còn bị đánh.

Người phụ nữ đang bảo vệ ông cụ, hai người đàn ông đang chuẩn bị kéo ông dậy.
“Dừng tay!” Ninh Vũ Phi tức giận hét lên.

Trong số bốn người đàn ông có một người đàn ông hôm qua đã xuất hiện, ông ta nhận ra Ninh Vũ Phi nên nói chuyện vô cùng ngang ngược: “Ranh con, lại là cậu sao? Tôi nói lại một lần nữa, đây là nhà của tôi, không mượn một người ngoài như cậu xen vào!”
“Quan tâm cậu ta làm gì, mau kéo ông ấy dậy.

Nằm đây thêm phút nào là mất thêm tiền phút ấy.” Một người đàn ông đứng tuổi nói.
“Ba cần điều trị, các anh không phải trả tiền thì dựa vào đâu các anh lại ngăn cản những người tốt bụng điều trị cho ba?” Người phụ nữ gào khóc.
Nhưng hai người đàn ông không nghe cứ thế ra tay.

Ninh Vũ Phi tóm lấy cổ áo một người đàn ông trong số đó rồi quăng xuống đất.
“A!”
Người đàn ông bị vứt xuống đất, đau tới mức nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị xông tới đánh nhau với Ninh Vũ Phi.
“Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi, đừng tưởng tôi không biết trong lòng mấy người đang nghĩ cái gì?” Ninh Vũ Phi nói.
Ông con trai cả không quan tâm, cứ thế đi lên phía trước, chỉ tay vào mặt anh, huênh hoang nói: “Cậu chỉ là một bác sĩ mà thôi, có biết tôi là ai không?”
“Tôi không quan tâm ông là ai.”
“Hừ, cậu đi ra mấy con phố bên ngoài hỏi thăm thử xem, xem có ai không biết đại ca Lưu không?”

Nghe vậy Ninh Vũ Phi bật cười, anh cầm điện thoại lên gọi vào số của Lăng Bảo Châu: “Chị Bảo Châu, tôi đang ở bệnh viện số 1 thành phố, đang có người gây chuyện ở đây, chị mau tới đây đi.

Đúng rồi, nhớ đem theo cả mấy cái còng tay nữa.”
“Ranh con, mày dám báo cảnh sát sao?”
Bốn người này ít nhiều gì cũng đã làm những chuyện người khác không thể biết được, vậy nên khi thấy Ninh Vũ Phi báo cảnh sát, lập tức định ra tay cướp lấy điện thoại của anh.
Nhưng đám người này đâu phải là đối thủ của anh, anh đá cho mỗi người một đạp, đối phương nằm bò ra đất, ôm lấy bụng, suýt nữa còn tắc thở.
“Mày…”
“Mày cái gì mà mày, là đại ca của mấy con phố thì ghê gớm sao? Nói trắng ra thì cũng là đám lưu manh không có nghề ngỗng đàng hoàng.” Ninh Vũ Phi khinh bỉ.

Truyện Đô Thị
Bốn người này định bỏ đi nhưng bảo vệ của bệnh viện đã tới, giữ hết bọn chúng ở bê trong, không cho đi đâu cả..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi