Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Thật là chọc tới ai không chọc, nhất định phải chọc đến nhân vật Ninh Vũ Phi này, chỉ cần một câu nói, bọn họ đều đừng nghĩ tiếp tục làm ở giới y học thành phố Ngọc Trai.

Không thể để Ninh Vũ Phi cứ như vậy rời khỏi, viện trưởng còn phải chuẩn bị một phần hậu lễ đi theo Ninh Vũ Phi nhận lỗi mới được, bằng không thật sự có hối hận cũng vô dụng.

Sau hai tiếng, Tiêu Úc Tâm ở bệnh viện đứng đầu thành phố hoàn thành kiểm tra toàn bộ.

Ninh Vũ Phi mặc áo khoác trắng xem báo cáo kiểm tra, hai ông cháu họ Tiêu nhìn Ninh Vũ Phi, trong lòng có một vạn dấu chấm hỏi, Ninh Vũ Phi không phải là học sinh sao? Làm sao lại biến thành bác sĩ rồi?
Hơn nữa quyền lực hình như có chút lớn, ngay cả viện trưởng của bệnh viện đứng đầu cũng phải cung kính với Ninh Vũ Phi.


Ông cụ Tiêu biết sư phụ của Ninh Vũ Phi biết thuật Đông y, nên tưởng rằng Ninh Vũ Phi cũng chỉ biết Đông y mà thôi, không ngờ rằng Ninh Vũ Phi ngay cả tây y cũng biết.

“Nhìn thử một chút, tình huống không gay go như trong tưởng tượng, sau khi hoàn thành phẫu thuật, uống thuốc tôi đã kết hợp trong một khoảng thời gian là ổn rồi.

” Ninh Vũ Phi nói.

Nghe thấy Ninh Vũ Phi nói nhẹ nhõm như thế, Tiêu Úc Tâm thật sự vô cùng kích động, nếu thật sự không thể đứng lên lại bản thân không biết sau này phải trải qua thế nào.

“Vũ Phi, cảm ơn, cậu còn là bác sĩ à, thật sự là hậu sinh khả úy.

” Ông cụ Tiêu nói.

Ninh Vũ Phi khiêm tốn trả lời: “Ông cụ, ông cũng đừng khen cháu, sư phụ cháu không để cho cháu học tây y, còn nói gì mà bởi vì theo kịp thời đại, dù sao đã nói rất nhiều, hy vọng có thể càng giúp được nhiều người.

?
“Thật đó, cậu đã vượt xa sư phụ cậu rồi.



Tiêu Úc Tâm nhẹ giọng nói: “Vũ Phi, thật ngại quá, trước kia khi dễ anh như vậy, vẫn mong anh đừng có trách tôi.


Trước kia sau khi Tiêu Úc Tâm đánh không lại Ninh Vũ Phi, cũng không ít lần ức hiếp Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi cười nói: “Mọi người đều là đùa giỡn, tôi không xem là thật, người khác muốn bị cô ngã trên mặt đất còn không có tư cách kìa, đúng không?”
Hì hì!
Nghe thấy lời này của Ninh Vũ Phi, Tiêu Úc Tâm nhịn không được cười thành tiếng, trong khoảng thời gian này đây là lần đầu tiên cô cười.

Ông cụ Tiêu một bên biết bản thân không thể đợi thêm được nữa, bằng không Ninh Vũ Phi thật sự bị mấy nhà khác cướp mất rồi, đợi chân cháu gái của mình khỏi, ông phải mau chóng hành động mới được.

Ninh Vũ Phi nói: “Phòng bệnh đã chuẩn bị xong rồi, các người đi vào nghỉ ngơi trước đi! hay là chúng ta đợi lát nữa liền trực tiếp làm phẫu thuật nhé?”
Bởi vì ngày mai bản thân còn có tiết học, chuyện đã xin nghỉ phép vài lần, Ninh Vũ Phi thật sự không dám xin phép nữa.

“Bây giờ có kịp không?” Ông cụ Tiêu hỏi.

“Không thành vấn đề, còn kịp, nếu như ngày mai có thể người khác cũng cần dùng phòng phẫu thuật, bây giờ mọi người đều rảnh.



Đối với một cuộc phẫu thuật, Ninh Vũ Phi có thể một mình độc lập hoàn thành, nhưng nếu như có những người khác phối hợp vậy đương nhiên là tốt.

Bác sĩ khác vừa nghe nói Ninh Vũ Phi muốn xin làm phẫu thuật, rất nhiều bác sĩ đều xin đứng quan sát học hỏi, thậm chí là bác sĩ chủ trì cũng đồng ý rồi, càng đừng nói là ý tá, bọn họ cùng Ninh Vũ Phi phẫu thuật rất thoải mái.

Ba mươi phút, phẫu thuật đã chuẩn bị xong rồi, trong phòng phẫu thuật, Tiêu Úc Tâm hỏi: “Vũ Phi, tôi thật sự có thể luyện võ chạy bộ lại lần nữa không?”
“Yên tâm đi, nhất định có thể.


Ninh Vũ Phi bắt đầu đánh thuốc tê, ý thức của Tiêu Úc Tâm dần dần trở nên mơ hồ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi