Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



“Chẳng phải mọi thứ đều phải học sao?” Ninh Vũ Phi nói.
Trầm Mặc Như mỉm cười, chủ động khoác lấy cánh tay của Ninh Vũ Phi, đi về phía đại sảnh khách sạn.
Đã có rất nhiều nhân vật có tiếng tăm trong xã hội tụ họp ở khách sạn, có người được mời đến, có người không được mời cũng tự đến.

Những người không mời mà đến hầu hết đều là một ít gia tộc nhỏ không có danh tiếng, không phải lúc nào cũng có một buổi yến tiệc tập hợp đông đảo đại lão như vậy.


Chỉ cần trèo lên được một cái đùi thì gia tộc này chắc chắn sẽ hưng thịnh rất nhanh.
Có những cặp vợ chồng trung niên cũng có những mỹ nam, mỹ nữ, mục đích họ đến đây là để kết giao bằng hữu, tiến đến hợp tác trong tương lai, thậm chí là liên hôn.
Ninh Vũ Phi cảm thấy nhà họ Giang và nhà họ Tư Đồ đều sẽ đến nhưng anh không biết liệu Giang Vị Noãn có đến hay không, nhưng trước mắt là vẫn chưa thấy bóng dáng của bọn họ.
Một người đàn ông chừng 50 tuổi bước đến, sau lưng ông ta là một chàng trai trẻ tuổi ôn tồn, lễ độ ước chừng 27 - 28.
Người như vậy nếu xuất đạo chắc chắn cũng sẽ ở đẳng cấp nam thần, so với dung mạo của chàng trai kia thì Ninh Vũ Phi càng giống như tiểu thịt tươi.
“Cô nhóc Thẩm, cháu đến rồi hả?” Dụ Trung Kiên cười nói.
Trầm Mặc Như cười nhẹ, nói: “Bác Dụ à, chào bác, cả anh Dụ nữa.”
“Mặc Như, em đúng là càng ngày càng xinh đẹp.” Dụ Minh Hùng mỉm cười.
“Cảm ơn anh.”
Dụ Trung Kiên nhìn về phía Ninh Vũ Phi, kinh ngạc hỏi: “Vị này là?”
“Chào bác Dụ, cháu tên là Ninh Vũ Phi, là bạn trai của Mặc Như.”
Dù sao anh vẫn luôn sắm vai này, Ninh Vũ Phi cũng không có gì không dám nói, bạn gái chứ đâu phải là phụ nữ đâu.
Nghe vậy, hai ba con nhà họ Dụ đều lộ vẻ kinh ngạc.


Bọn họ nghe nói Trầm Mặc Như và Diệp Khôi Triết của nhà họ Diệp khá thân thiết với nhau, thậm chí còn có tin đồn rằng hai người đã đính hôn.
Bây giờ có chuyện gì đang xảy ra vậy? Trầm Mặc Như đổi bạn trai, chẳng lẽ Ninh Vũ Phi này cũng là cậu chủ của một gia tộc nào đó?
“Nhà họ Ninh? Cậu Ninh Vũ Phi có phải là con cháu của nhà họ Ninh không?” Dụ Trung Kiên hỏi.
Những gia tộc lớn đều sẽ có rất đông con cháu, hầu hết sẽ được đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu nên ít người biết, vậy nên ông ta đoán Ninh Vũ Phi có thể là người nhà họ Ninh ở Đế Đô.
Trầm Mặc Như là con gái lớn của nhà họ Trầm, cũng là một tài nữ, trừ những người xuất sắc, ưu tú của các gia tộc lớn thì hẳn con bé sẽ không để ý đến những người khác.

Trầm Mặc Như trả lời giúp: “Bác Dụ đã hiểu lầm rồi.

Ninh Vũ Phi không phải là người nhà họ Ninh ở Đế Đô mà chỉ là người bình thường mà thôi.

Chúng cháu xem như là có duyên phận, đã quen biết nhau được mấy năm rồi.”
“Thì ra là thế, có thể nhận được sự ưu ái của Mặc Như thì hẳn là rất tài giỏi.


Vậy cậu là con cháu của gia tộc nào, ngoại trừ nhà họ Ninh ở Đế Đô tôi thật sự không nghĩ ra được gia tộc nào khác họ Ninh được?”
“Bác Dụ không nghĩ ra cũng là bình thường bởi vì cháu không phải không phải là người của gia tộc lớn gì mà chỉ là một cậu bé nhà quê lên thành phố học tập mà thôi.”
Đây là lai lịch của Ninh Vũ Phi, anh cũng không cần phải giấu giếm.
Hai ba con nhà họ Dụ hiển nhiên không thể tin được vào điều mà họ vừa nghe thấy, Trầm Mặc Như là tài nữ của một gia tộc lớn mà lại đi thích một chàng trai quê mùa.
Không phải họ khinh thường Ninh Vũ Phi là người từ nông thôn lên mà là ngạc nhiên nhà họ Thẩm cao cao tại thượng lại đồng ý cho Trầm Mặc Như quen với Ninh Vũ Phi.
Dụ Trung Kiên cười nói: “Người trẻ tuổi chỉ cần cảm thấy hợp nhau là được rồi, không sao cả, cậu Ninh có thể nhận được sự ưu ái của Mặc Như, điều này đã đủ để chứng minh bản lĩnh của cậu rồi.”
“Cảm ơn bác!” Ninh Vũ Phi mỉm cười.
“Vậy bác đi trước đi, đêm nay cứ tùy tiện ăn uống, đừng ngại gì cả.”
“Vâng!”
Hai ba con Dụ Trung Kiên xoay người chào hỏi những vị khách khác, phỏng chừng đêm nay chỉ có hai ba con họ ở đây tiếp khách..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi