Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



“Vũ Phi, có chuyện gì vậy?”
“Có chút việc gấp, chị Mặc Như, cho em mượn xe của chị một lát nh?” Ninh Vũ Phi nói.
“Vậy em đi một mình thì cẩn thận một chút.”
“Vâng!”
Ninh Vũ Phi lái xe đi, hộp trường sinh sao lại nằm trong tay Tề Diễm Hân, lại còn thu hút một tên sát thủ đến?
Một giờ sau, anh đã đến nơi mà Tề Diễm Hân nói.

Nơi này khá gần sân bay, có nghĩa là Tề Diễm Hân đã bị truy sát từ sân bay đến tận đây.

“Làm sao tìm ra đây?” Ninh Vũ Phi gọi điện hỏi thăm tình hình.
Lần này điện thoại không có ai bắt máy, khiến Ninh Vũ Phi hơi sốt ruột.


Nếu đã thoát khỏi sự truy đuổi thì không thể nào không bắt điện thoại.

Chỉ khi đang gặp nguy hiểm mới không có thời gian nghe điện thoại.

Ninh Vũ Phi vừa đi vào rừng thì nghe thấy điện thoại của mình rung lên, là một tin nhắn.

Tin nhắn của Tề Diễm Hân, vị trí của cô đang ở phía nam, đã tìm được chỗ ẩn nấp.

Cùng lúc đó, Tề Diễm Hân mặc một bộ trang phục bình thường, khóe miệng có vết máu.

Vì khả năng của cô ấy tốt nhất chính là giao đấu với người ngoại kinh.

Sau đó, cô lập tức dựa vào tường, hai kẻ nãy giờ truy sát cô đã đuổi đến rồi.

Trong đêm tối, hai gã mặc áo đen xuất hiện, chúng hợp sức đánh Tề Diễm Hân bị thương, mục đích chính là chiếc hộp Trường Sinh.
Hiện tại vì đang ở trong rừng rậm nên hành động của chúng không nhanh bằng Tề Diễm Hân, mãi vẫn chưa tìm được cô.

Tề Diễm Hân không dám thở mạnh, trong tay là một bọc vải đen đang bọc hộp Trường Sinh.

Không thể ngờ thứ này lại mang đến tai họa cho mình.

Hai tên áo đen nhìn khắp nơi tìm kiếm, sau đó nhìn nhau rồi chầm chậm bỏ đi.

Một lúc lâu sau không còn nghe thấy tiếng động, Tề Diễm Hân mới dám thở phào một cái.


“Ha ha, cô cũng biết trốn thật đấy.” Lúc này giọng nói lạnh như băng của tên áo đen vang lên.

Tề Diễm Hân lập tức lùi lại tạo khoảng cách.

Thì ra bọn chúng không bỏ đi, chỉ giả vờ để khiến cô buông lỏng cảnh giác.

“Giao hộp Trường Sinh ra đây, nếu không cô sẽ chịu chết ở đây!” Tên áo đen còn lại nói.

“Hừ, đừng hòng!”
“Vậy thì cô chịu chết đi.”
Hai tên áo đen tấn công trực diện vào Tề Diễm Hân, cô cũng không còn đường lui, chỉ có thể nghênh chiến.

Cái cô học là đấu vật và đồ sát, ít khi luyện nội lực, nên so về sức mạnh thì không phải đối thủ của hai người kia.

Chỉ mới đấu nhau vài chiêu, Tề Diễm Hân đã sắp chống không lại, một cánh tay còn bị đánh trật xương, không ngừng lùi về sau.

“Xi…”
Tay phải của Tề Diễm Hân đã không thể cử động, cô tự hỏi chẳng lẽ hôm nay mình phải chịu chết tại đây sao?
“Cô có thể an tâm chết rồi đấy.” Một tên áo đen vận khí trong lòng bàn tay, chuẩn bị xông lên kết liễu tính mạng của Tề Diễm Hân.

Nhưng ngay tức khác gã nhìn sang bên phải của mình, mắt giật liên hồi vội vàng tránh sang một bên.

Chíu chíu chíu!
Ba cây ngân châm xé màn đêm phóng tới, ép tên áo đen chuẩn bị giết Tề Diễm Hân phải né người đi.

“Ai đó?” Tên áo đen tức giận mắng.

Tề Diễm Hân biết là Ninh Vũ Phi đã đến.

Thật không ngờ tên nhóc này lại đến kịp thời điểm mấu chốt như vậy.

“Chậc! chậc! chậc! Hai tên đàn ông to khỏe lại đi bắt nạt một phụ nữ, không thấy xấu hổ à?” Ninh Vũ Phi xuất hiện trước mắt ba người.
Hai tên áo đên hơi nheo mắt, đang nghĩ chắc đã đụng phải một cao thủ.

Hai tên áo đen không muốn đánh nhau với Ninh Vũ Phi, mà chỉ muốn ưu tiên thời gian để cướp lấy hộp Trường Sinh.

Ninh Vũ Phi đã nhìn ra ý đồ của hai gã đối diện, ngân châm trong tay lập tức phóng ra, nhanh hơn cả đạn bắn, lại còn không phát ra bất kỳ tiếng động nào
Chíu chíu chíu!
Tên áo đen muốn cướp hộp Trường Sinh lại một lần nữa bị ngân châm của Ninh Vũ Phi ép lùi bước, đành miễn cưỡng từ bỏ công kích.

Tên áo đen nhìn vào lòng bàn tay, phát hiện đã bị trúng một ngân châm.

“Nếu mày đã muốn chết, vậy thì hoàn thành tâm nguyện cho mày vậy.”
Gã rút ngân châm trong tay ra, hai tên lại cùng nhau tấn công Ninh Vũ Phi, một tên oắt con cũng dám nhờn mặt với chúng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi