Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



“Tôi là huấn luyện viên ở đây, cút cũng không phải tôi cút.


Nghe vậy, Trần Thành Hạo cười nói: “Giờ thầy nói như vậy thì hóa ra mấy câu lúc nãy của thầy là đánh rắm ra à?”
“Cậu…”
“Cậu cậu cái gì mà cậu, sẵn sàng đánh cược thì phải sẵn sàng chịu thua, một trận đấu thế này mà thầy còn để thua được, chẳng biết làm sao mà thầy vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở đây khoa tay múa chân chỉ trỏ nhỉ.


Các trận đấu của đại học Long Diệu năm vừa rồi anh cũng có xem, có một phần nguyên nhân rất lớn nằm trên người vị huấn luyện viên này, lúc đầu dùng chiến thuật của các thành viên trong đội rõ ràng là chơi được khá tốt, nhưng huấn luyện viên Lý nhất định muốn thay bằng chiến thuật của anh ta để chơi, nhưng chiến thuật của anh ta lại có vấn đề nghiêm trọng.


Huấn luyện viên Lý có phần bực bội, nói: “Hai người các cậu chờ đó, rồi các cậu sẽ phải cầu xin tôi trở lại.


“Đi nhanh đi, không tiễn.


Những người còn lại nhìn nhau nghi hoặc, huấn luyện viên đi rồi thì bọn họ còn tập luyện thế nào nữa?
“Mọi người tự mình tập luyện đi, huấn luyện viên thế nào hẳn là các cậu còn hiểu rõ hơn chúng tôi nhỉ?” Ninh Vũ Phi nói.

Mấy người Đỗ Đức Mạnh gật đầu, tán thành cách nói của Ninh Vũ Phi, năm vừa rồi bọn họ chơi khá tốt, nhưng chỉ vì chiến thuật có vấn đề, tiêu hao hết thể lực của mọi người nên hoàn toàn không theo kịp được trận đấu.

“Thành Hạo, đi thôi.


“Đi!”
Hai người rời khỏi nhà thi đấu, thời gian còn sớm, dưới sự giới thiệu của Trần Thành Hạo, Ninh Vũ Phi đã đi dạo một vòng quanh đại học Long Diệu.

Huấn luyện viên Lý tức giận thở hồng hộc đi tới chỗ chủ nhiệm khoa thể dục thể thao.

“Huấn luyện viên Lý, anh làm sao vậy, không phải đang trong giờ huấn luyện của anh sao?” Chủ nhiệm khoa ngạc nhiên hỏi.

“Chủ nhiệm, tôi cảm thấy câu lạc bộ bóng rổ của chúng ta vẫn nên trực tiếp giải tán luôn đi, một sinh viên mà cũng dạy tôi phải làm việc như thế nào.



Huấn luyện viên Lý ngồi trên ghế sô pha, cầm thuốc lên, châm cho mình một điếu, hai chân gác lên bàn.

“Làm sao vậy? Anh chịu trách nhiệm chuyên môn huấn luyện đội bóng rổ mà, chẳng lẽ còn có người dám ngỗ nghịch với anh à?”
“Thật đúng là có một học sinh như vậy, hôm nay tôi gặp một học sinh tên là Ninh Vũ Phi, ở khoa Toán học, bởi vì cậu ta chơi bóng rổ cũng khá nên tôi đã phá lệ thu cậu ta vào đội bóng rổ, nhưng anh đoán xem thế nào, thế mà cậu ta còn dám bắt tôi cút khỏi đội bóng rổ, thế này thì gọi là chuyện gì, tôi còn chưa bao giờ gặp một sinh viên không biết trời cao đất dày như vậy bao giờ đâu.


Chủ nhiệm khoa sửng sốt, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Huấn luyện viên Lý, anh chắc chắn là anh đang nhắc tới Ninh Vũ Phi ở khoa Toán học chứ?”.

Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ TRUМtruye n.

M E ~
“Chính xác, anh cũng biết loại sinh viên không coi ai ra gì đấy à? Loại sinh viên thế này thì phải phê bình thật nghiêm khắc vào, cho cậu ta biết thế nào tôn sư trọng đạo.


“Nếu thật sự là Ninh Vũ Phi thì đúng là khó xử lý đấy.


“Ý của anh là gì, chẳng lẽ Ninh Vũ Phi là thân thích của chủ tịch nào đó?” Huấn luyện viên Lý nói.


Chủ nhiệm khoa bất đắc dĩ: “Thôi quên đi, Ninh Vũ Phi không muốn tham gia thì thôi, việc gì anh phải cứng rắn yêu cầu người ta làm gì, có đúng không?”
“Hừ, nghe ý của anh thì thằng nhóc Ninh Vũ Phi này thật đúng là không thể trêu chọc nổi phải không?” Huấn luyện viên Lý không vui dập tắt điếu thuốc.

“Thật sự là vậy đó, anh thật sự không trêu vào nổi đâu, Ninh Vũ Phi chính là sinh viên tuyển sinh dạng đặc biệt, giờ tiếng tăm đang nổi như cồn, thậm chí còn có quan hệ với hiệu trưởng Trầm mới đến, anh nói xem anh trêu vào thế nào?”
Nghe vậy huấn luyện viên Lý có chút kinh ngạc lại có phần quẫn bách, nếu Ninh Vũ Phi đã có lai lịch như vậy thì đúng là anh ta cũng không dám nói cái gì.

“Cho nên là, nếu anh còn muốn làm việc ở Long Diệu thì đừng có đi trêu chọc vào cậu ta, không có lợi gì với anh đâu.

” Chủ nhiệm khoa nói.

Bởi vì Chủ nhiệm khoa cực kỳ rõ ràng, huấn luyện viên Lý là do Lục Phong Thành giới thiệu vào, không thông qua bất kỳ bài kiểm tra nào, nên một khi thu hút sự chú ý của những người phía trên mà phải kiểm tra lại.

Đến lúc đó đừng nói là tự thân huấn luyện viên Lý khó bảo toàn, mà chính mình cũng sẽ bị ban giám đốc ở trên tạm thời cách chức.

Huấn luyện viên Lý suy nghĩ một hồi, rồi nói với vẻ lãnh đậm: “Thôi quên đi, nên thế nào thì là thế đó đi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi