Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Mã Đức Vũ mơ mơ hồ hồ tỉnh lại liền vội vàng ôm bao lớn bao nhỏ đi qua.

Ninh Vũ Phi đang đợi xe thì nhìn thấy Mã Hữu Tiễn, anh cũng không kinh ngạc mấy, chỉ là có hơi bất lực.

“Anh bạn Ninh, cuối cùng tôi cũng gặp được cậu rồi, có thể nói chuyện riêng với cậu vài câu không?” Mã Đức Vũ cười hỏi.

“Không có hứng!”
“Anh bạn Ninh à, cậu hãy chừa lại cho chúng tôi một con đường sống đi, công ty phá sản thì chúng tôi thật sự chỉ có thể đến con đường này kiếm ăn thôi.


Ninh Vũ Phi khinh thường nói: “Vậy cũng tốt, mấy người cũng nên nếm thử cảm giác của người bình thường.



“Haiz, anh bạn Ninh, tôi thật sự đã biết sai rồi, đứa con gái kia của tôi không hiểu chuyện đã đắc tội cậu, bây giờ nó cũng đã chịu trừng phạt rồi, cậu hãy giơ cao đánh khẽ mà tha cho tôi lần này đi?”
“Tha? Ông chủ Mã à, ban đầu ông thật đúng là cực kỳ cứng cỏi, còn không thèm nể mặt cả nhà họ Tư Đồ và nhà họ Giang, bây giờ sao lại đến cầu xin tôi thế.

” Ninh Vũ Phi cười lạnh.

“Còn chẳng phải vì trước đó tôi có mắt không thấy Thái Sơn sao.


“Vậy nếu như tôi không có tập đoàn Hằng Vũ làm chỗ dựa thì có phải sẽ rơi vào nước bị mấy người ức hiếp không?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Không dám không dám!”
Ninh Vũ Phi nghe ông ta nói vậy cũng chỉ cười nhạt: “Mau cút đi, đều là do mấy người tự làm tự chịu, tự mình chuốc lấy, không trách được ai, chỉ là khi trong tay mấy người có tiền thì chỉ biết ăn hiếp những người nghèo khổ mà thôi.


“Ninh…”
Mã Đức bị ánh mắt của Ninh Vũ Phi dọa sợ phải lùi về sau.

Gọi xe đi đến đại học Long rồi, năm lần ba lượt ức hiếp người khác, thật sự cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ sao.

Thấy Ninh Vũ Phi không thèm nể mặt mình mà trực tiếp lên xe rời đi, Mã Đức Vũ tức tới mức ném hết quà cáp trong tay mình xuống đất, ông ta ác độc nói: “Dám làm lũng đoạn nhà họ Mã tao, vậy thì mày cũng đừng hòng sống tốt.


Sau khi học được hai tiết, Ninh Vũ Phi liền theo đội bóng rổ đi chơi bóng.


“Phi, bây giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi uống hai ly đi?”
“Thôi đi, gần đây chả có hứng uống rượu mấy.

” Ninh Vũ Phi nói.

Hai người ra khỏi cổng trường đại học định bắt xe về nhà, vì nghe nói đâu xe của cái tên Trần Thành Hạo này đã bị cảnh sát giao thông kéo đi rồi.

Chính ngay lúc này, đột nhiên có một đám người cầm theo gậy sắt xông đến.

“Đậu má, chuyện gì thế này?” Trần Thành Hạo hoảng sợ lùi vế sau một bước.

Tổng cộng có năm người, bọn chúng ngăn hai người bọn họ lại, tên cầm đầu nhìn Ninh Vũ Phi một cái, sau khi xác nhận xong liền hét lên: “Lên!”
Năm tên đánh thuê lập tức liền giơ cây gậy trên tay lên xông tới, Trần Thành Hạo nhấc cái thùng rác bên cạnh mình đập qua.

“Cẩn thận!”
Cái tên Trần Thành Hạo này không biết đánh nhau, cậu ta tóm chặt một người trong số đó sau đó lập tức vây đánh một mình hắn.

Có một tên muốn đánh lén Trần Thành Hạo nhưng lại bị Ninh Vũ Phi dùng chân đạp đi, đối mặt với đám người này cũng chỉ là chút chuyện cỏn con thôi.

Bốp!
Bốn tên lưu manh bị Ninh Vũ Phi dùng chân đạp ngã, đánh cho chung bò trên mặt đất liên tục kêu gào.

Trần Thành Hạo cũng đứng dậy, cậu ta tức giận nói: “Tôi nhổ, một đám ngu ngốc, chỉ với bộ dạng này của họ mà cũng muốn đánh người?”

Mấy tên kia muốn chạy nhưng Trần Thành Hạo nhanh tay nhanh mắt thấy được, cậu ta liền bay tới đạp cho tên kia té nhào.

Sau khi đá cho tên cầm đầu quỳ rạp trên mặt đất, cậu ta liền đi qua bóp lấy cổ hắn: “Con m* nó, còn muốn chạy, mày thoát được sao?”
Ninh Vũ Phi hỏi: “Là ai kêu bọn mày tới?”
“Tao không biết.


Bịch!
Ninh Vũ Phi nhấc chân đạp ngay vào bụng hắn ta, sức lực mạnh mẽ khiến Trần Thành Hạo cũng đứng không vững.

“Phi, còn nói gì nữa chứ, trực tiếp đánh một trận rồi nói.

” Trần Thành Hạo nói.

“Có nói hay không?”
Tên cầm đầu kia vừa rồi suýt tí nữa đã nôn luôn cơm tối hôm qua ra, hắn ta nói: “Là…là một người đàn ông béo cho bọn tôi tiền, bảo bọn tôi đánh gãy chân cậu.


“Mã Đức Vũ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi