Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



"Ừ."
Đầu tiên, Vân Liên quay sang trả lời Tiêu Úc Tâm, sau đó lại nhìn về phía Ninh Vũ Phi: "Cậu đấy Vũ Phi, hóa ra hoa khôi của đại học Long Diệu cũng bị cậu trêu chọc."
"Chị Liên, tôi thật sự không có, đây chỉ là bạn, chỉ là bạn mà thôi." Ninh Vũ Phi đưa tay gãi sau gáy mình.
Vân Liên đưa tay che miệng cười một tiếng, nếu không phải cô ấy lớn hơn Ninh Vũ Phi bảy tuổi thì cô ấy cũng sẽ không do dự mà thu phục người đàn ông này, đâu thể để lại cho những người khác được.
"Úc Tâm, ông nội của em có ở đây không?"
"Có, chị Vân cứ đi thẳng vào trong là được." Tiêu Úc Tâm lên tiếng.
"Vậy hai người chơi đi, tôi vào trước đây."

"Ừ."
Sau đó hai người họ cũng nhanh chóng đi vào biệt thự, Tiêu Úc Tâm bảo Ninh Vũ Phi ngồi xuống, sau đó cô ấy lên lầu thay một bộ quần áo khác.
Bên trong phòng khách cũng có không ít người, họ đều là bạn bè của ông cụ.

Phần lớn người ở đây đều là mấy người trung niên, nhưng cũng có một số nam thanh nữ tú chỉ là ít mà thôi.
Ngoại trừ Vân Liên ra thì Ninh Vũ Phi còn nhìn thấy Lý Gia Long của nhà họ Lý, anh ta cũng có mặt ở đây.
Lý Gia Long cũng nhìn thấy Ninh Vũ Phi, nhiệt tình chạy tới nói: "Người anh em, cậu cũng tới đây sao?"
"Đúng thế, tôi chính là bạn học của cháu gái ông cụ Tiêu."
"Hóa ra là như thế, còn tưởng rằng cậu có quen biết với ông cụ Tiêu."
"Có gặp nhau một lần." Ninh Vũ Phi đưa tay sờ mũi của mình.
Lý Gia Long vội vàng cầm hay ly rượu tới, sau đó đưa một ly cho Ninh Vũ Phi, nói: "Người anh em, cảm ơn cậu chuyện lần trước."
"Chuyện gì thế?"
"Chính là chuyện kia đấy.

Tối mai cậu có rảnh không? Tôi chuẩn bị một chút cơm tối, muốn mời cậu đến uống mấy ly."
Lý Gia Long không nói rõ, thế nhưng Ninh Vũ Phi biết đó là chuyện gì.


Chính là chuyện của gia tộc Âu Dương, nhưng do ở đây có nhiều người nên không tiện nói ra.
"E rằng không được rồi, ngày khác rảnh tôi nhất định sẽ tới thăm ông Lý."
"Ôi, mỗi lần cậu tới cũng vội mà đi cũng vội, tôi không biết nên mời cậu thế nào." Lý Gia Long bất lực lên tiếng.
Ninh Vũ Phi sờ mũi: "Vậy thì làm phiền anh rồi.

Ngày mai tôi sẽ giải quyết chuyện xong sớm một chút, sau đó sẽ đến uống với anh mấy ly."
Đúng thật là đối phương đã mời anh nhiều lần rồi, bởi vì anh vẫn luôn từ chối, nếu còn tiếp tục từ chối nữa thì đối phương sẽ cho là anh đang cố ý trốn tránh bởi vì họ thuộc thế giới ngầm.
Nghe thấy thế, Lý Gia Long vui vẻ uống một ly với Ninh Vũ Phi, hai người họ nói không ít chuyện.
Mười phút sau, Tiêu Úc Tâm đỡ ông cụ Tiêu xuống nhà.
Mọi người nhanh chóng vây tới, rối rít kiếm lợi cho mình.
"Ông cụ Tiêu, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
"Phúc như Đông Hải, ngày ngày hưng thịnh."
"Xuân thu không già, vững như tùng hạc."
"..."

Ông cụ Tiêu nhanh chóng vui vẻ lên tiếng: "Mọi người ngồi xuống và tận hưởng đi nhé."
Trong này, Ninh Vũ Phi nhận ra một chuyện đó chính là những người đó không tặng quà mừng thọ.
"Anh Lý, ở đây không tặng quà mừng thọ sao?" Ninh Vũ Phi khó hiểu lên tiếng.
Lý Gia Lòng lên tiếng giải thích: "Ông cụ Tiêu không thích cái gì, cho nên cũng không cần quà mừng thọ.

Mọi người cùng nhau tới uống chút rượu thì ông cụ đã cảm thấy vui vẻ rồi."
"À, hóa ra là như thế."
Hóa ra ông cụ Tiêu lại là người tùy ý như thế, dù sao thì việc nhận quà tặng cũng chưa chắc là chuyện tốt, nhất là vì thân phận của ông cụ.
Bây giờ cũng đã bắt đầu buổi tiệc, một số người giúp việc nhanh chóng bưng món ăn lên, mọi người bắt đầu tìm chỗ thích hợp để ngồi xuống.
Tiêu Úc Tâm đi tới, trên người mặc một bộ lễ phục, nói: "Ninh Vũ Phi, chúng ta ngồi cùng một bàn được không?"
"Được chứ."
Những thanh niên kia thấy Tiêu Úc Tâm chủ động tới mời một người đàn ông, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi