Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Thầy giáo Trương bị một đấm của anh đánh cho quay vòng vòng, thất tha thất thểu dựa trên cửa xe ô tô.

"Thằng ranh, mày muốn chết à, dám đánh tao?"
Đường Tố Nga lập tức xuống xe, đi tới đứng nấp ở đằng sau Ninh Vũ Phi, nói: "Anh Vũ Phi, ông ta muốn hôn trộm em.

"
"Ừ, lúc nãy anh nhìn thấy rồi.

"
Người của trung tâm vây quanh đều nhìn thấy học viên đánh giáo viên, nườm nượp chạy qua xem náo nhiệt.

Chuyện học viên đánh giáo viên này là lần đầu được nhìn thấy.

Thầy giáo Trương liên tục cười gằn, chỉ vào Ninh Vũ Phi nói: "Tao nói cho mày biết nếu hôm nay mày không xin lỗi tao thì mày không những không luyện được xe, đợi chút nữa cảnh sát tới xem mày còn vênh váo được không?"

"Ghê gớm vậy sao? Thế thì tôi phải chờ xem rồi.

"
Ninh Vũ Phi đi qua, giơ tay lên tiếp tục cho ông thầy giáo thêm một cái tát nữa, khiến ông ta trở nên mơ hồ.

"Bốp.

"
"Mày mày mày! " Khóe miệng Thầy giáo Trương đã đầy máu, ông ta cũng có chút sợ hãi.

Vì bản thân không mua thuốc lá cho ông ta nên không cho mình luyện xe thì thôi đi, vậy mà còn muốn viện cái cớ luyện xe để cợt nhả với Đường Tố Nga, như thế này là quá đáng rồi.

"Có chuyện gì thế này?"
Tổ trưởng của tổ Ninh Vũ Phi chạy tới, nhìn qua tình hình hiện tại.

"Tổ trưởng, thằng học viên này vậy mà lại đánh tôi, trừ khi nó quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.

"
"Ơ, trong lòng ông không tự biết lí do tại sao mình lại bị ăn đánh à?" Ninh Vũ Phi nói.

Tổ trưởng thấy vậy nói: "Mấy người đừng làm loạn nữa, đi tới phòng làm việc nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi.

"
Mấy người cùng đi tới phòng làm việc, tổ trưởng sau khi nói chuyện với các thành viên trong tổ thì đi tới nói với Ninh Vũ Phi: "Nếu em đã đánh người rồi thì phải xin lỗi, nếu không tí nữa báo cảnh sát là bọn em phải chịu trách nhiệm.

"
"Ý của thầy là tên khốn đó không sai, giờ lại thành bọn em sai đúng không?" Ninh Vũ Phi cười giễu cợt.

"Không thì sao? Luyện xe như vậy là bình thường.


Chuyện này chỉ cần em xin lỗi thì tôi bảo đảm sẽ không kinh động tới cảnh sát.

"
Nếu đã như thế, Ninh Vũ Phi quay qua nói với Đường Tố Nga: "Tố Nga, gọi luôn cảnh sát đi.

"
"Ừm.

" Đường Tố Nga lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cảnh sát.

Đột nhiên một người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, trực tiếp cướp lấy điện thoại của Đường Tố Nga, còn tắt luôn cuộc gọi.

Nhìn thấy người vừa tới, tổ trưởng lập tức nịnh nọt nói: "Phó hiệu trưởng, sao ông lại tới đây?"
Hóa ra người này là phó hiệu trưởng của trung tâm dạy lái xe, cướp luôn điện thoại của Đường Tố Nga, đúng là quá ngang ngược.

"Trả điện thoại lại cho tôi.

" Đường Tố Nga khó chịu nói.

Phó hiệu trưởng trả điện thoại lại cho Đường Tố Nga rồi nói: "Những chuyện trước đó hãy coi như chưa từng xảy ra, các em quay về luyện xe tiếp đi.

"
"Luyện xe? Chúng tôi luyện thế nào được nữa? Giáo viên của trường mấy người chỉ vì tôi không mua thuốc cho ông ta mà không cho tôi luyện xe, nhưng ngược lại, lại vô cùng nhiệt tình với các học viên nữ.

"
Ninh Vũ Phi thấy chuyện này còn lâu anh mới cho qua được.


"Không sao đâu, để đó thầy nói lại với ông ấy là được, các em quay về trước đi.

Phó hiệu trưởng vẫn muốn đuổi hai người này đi, bởi vì mấy điếu thuốc đó có vài cái cũng là đút vào túi chỗ bọn họ.

Cho nên với loại chuyện như thế này, trên miệng bọn họ nói không được phép nhưng trong lòng thì vẫn ngầm thừa nhận.

Nhìn thấy mấy thầy giáo viên của trường dạy lái xe đều chạy tới, Đường Tố Nga có chút sợ hãi kéo tay Ninh Vũ Phi, nói: "Anh Vũ Phi, thôi bỏ đi.

"
"Đừng sợ, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng vậy được.

Trừ em ra còn rất nhiều bạn học nữ khác cũng bị quấy rối, ai cần diệt thì bắt buộc phải diệt.

"
Ninh Vũ Phi lấy điện thoại của mình ra chuẩn bị gọi cảnh sát, ông phó hiệu trưởng chỉ tay thẳng vào Ninh Vũ Phi nói giọng cảnh cáo: "Bỏ điện thoại của em xuống, nhanh lên.

"
"Ngại quá, đã gọi rồi.

"
Thấy vậy, ông ta liền bảo mấy người khác xông lên cướp điện thoại của Ninh Vũ Phi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi