Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy bất lực, bởi vì đó là một nhân vật to lớn, bọn họ hoàn toàn không có cách nào để đối phó.
"Tổng giám đốc Tạ, là nữ hoàng quốc tế Lâm Thanh Tiêu, cô ta muốn thu mua công ty chúng ta." Có người nói.
"Lâm Thanh Tiêu? Cô ta là cái thá gì chứ? Đừng tưởng rằng là nữ hoàng quốc tế thì có thể muốn làm gì thì làm.

Đây là công ty của tôi, bán hay không là do tôi quyết định."
Trên thực tế, Tạ Khả Di hoàn toàn không biết cách tiếp quản công ty, việc duy nhất mà cô ta có thể làm bây giờ chính là dùng công ty nâng đỡ cô ta lên mà thôi.

Một người đàn ông trung niên nói: "Đây quả thực là việc đã có mục đích sẵn, nhưng chúng ta cũng không có cách nào khác.

Chúng ta mà không đồng ý bọn họ sẽ áp dụng chính sách độc quyền.


Một khi chúng ta không hợp tác với họ, các công ty đối tác lớn khác sẽ lựa chọn rời bỏ chúng ta.

Nếu như vậy, chúng ta hoàn toàn không thể trụ được đến một tuần.”
"Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy được?"
Tạ Khả Di nhìn mọi người: "Tôi hiểu rồi, có phải các người không hài lòng về việc tôi tiếp quản công ty, kết hợp với người ngoài đối phó tôi không?"
Câu nói này không có chút thông minh nào, thành công chọc giận mọi người.

"Nếu cô nghi ngờ chúng tôi thì chúng tôi thật sự không còn gì để nói.

Nếu đã như vậy, công ty cuối cùng có phá sản thì cô tự mình lo cho mình đi."
Một lãnh đạo cũ của công ty đứng dậy, vứt bỏ thẻ công tác của mình rồi bước ra ngoài.

Thấy tình hình như vậy, một vài cổ đông cũng lần lượt làm theo.
Bọn họ nhìn thấy được công ty này đến cuối cùng sẽ phá sản, thay vì việc bị đuổi khỏi công ty sau khi bị thu mua, chi bằng sớm từ chức rồi tìm con đường khác.

Những người có năng lực như họ không cần phải lo không có việc làm, nhưng điều kiện trước tiên là không phải bị đuổi đi hay bị khai trừ.
Bởi vì sự kém thông minh của Tạ Khả Di khiến cho mấy cán bộ cũ của công ty trực tiếp tức giận bỏ đi, mà cô ta hoàn toàn không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cô ta vẫn quyết định đấu với Lâm Thanh Tiêu đến cùng, thăng chức cho một số người mà cô ta cảm thấy vừa mắt để đảm nhận vị trí quan trọng.

Bên Lâm Thanh Tiêu không chút vội vàng, ở biệt thự thưởng thức rượu vang đỏ, bắt nạt Ninh Vũ Phi, còn về những việc khác thì giao cho Ngọc Châu đi giải quyết.


Trên mặt Ninh Vũ Phi có mấy dấu hôn, anh đang giúp Lâm Thanh Tiêu bóp chân, cười hỏi: "Chị, buổi chiều em phải đi học rồi, hôm khác lại đến thăm chị."
"Ôi, khoảng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua nhanh chóng.

Đi đi, cuối tuần chị lại đến chơi với em."
Lâm Thanh Tiêu cố ý nhấn mạnh từ ‘chơi’, Ninh Vũ Phi lắc đầu: "Chị, chúng ta không chơi bời nữa, thay vào đó chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nói chuyện không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Chị đùa với em thôi, mau đi học đi, việc học quan trọng."
"Được được." Ninh Vũ Phi vội vàng rời đi.

Bị giày vò lâu như vậy quá đáng sợ rồi.

Thời gian buổi chiều, Tạ Khả Di nhận được thông tin khủng hoảng lớn nhất của công ty.

C.ác công ty lần lượt gọi điện đến tuyên bố chấm dứt hợp đồng, không ai muốn giúp đỡ công ty của Tạ Khả Di.

Đối mặt với cuộc đàn áp độc quyền, không có công ty nào có thể xử lý được, không có con đường để lưu chuyển, mỗi giây mỗi phút đều bị tổn thất một lượng tiền lớn.

Tạ Khả Di hoàn toàn ngơ ngác, xem ra cô ta đã đánh giá thấp Lâm Thanh Tiêu, bây giờ cô ta hoàn toàn không biết phải làm sao, công ty mà phá sản thì cô ta sẽ không lấy được nguồn lực trang trải cho bản thân và cũng không có tương lai.
Cô ta nghĩ một hồi, hỏi nữ trợ lý: "Mau đem toàn bộ tiền của công ty ra đây."
"E là không được, tiền của công ty trước giờ để hoạt động, thuộc về nguồn vốn cố định.


Tổng giám đốc Tạ, cô không thể nào động vào được.”
Bốp.
Tạ Khả Di ném tập dự án, tức giận nói: “Vậy ý của cô là muốn tôi nhìn số tiền đó từng chút một bị lưu động đi sao?”
"Đúng vậy.

Nếu như cô không nghĩ cách cứu vớt, đến lúc nhân viên của công ty không lấy được lương, rất có khả năng cô sẽ gặp phải các vấn đề về pháp lý."
Tạ Khả Di đã hiểu được phần nào, đó chính là nếu như công ty bị phá sản thì cô ta phải chịu trách nhiệm, cho nên nhất định không thể để công ty bị phá sản.

"Vậy bây giờ có cách gì không?"Tạ Khả Di hỏi.

"Có.

Cách duy nhất đó chính là cầu xin đối phương giơ cao đánh khẽ, đừng tiếp tục đàn áp.

Bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn, chúng ta không phải đối thủ của họ, chỉ cần xin lỗi giữ lại hòa bình." Nữ trợ lý nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi