Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



“Quên không nói, tiểu sư muội, lần trước mọi người trở về thấy sức khỏe của sư phụ thế nào rồi, sư phụ còn khỏe mạnh không?”
Liễu Việt Yến hỏi.

“Sư tỷ, sư phụ tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất phong lưu, vốn dĩ không cần đến chúng ta quan tâm, hiện giờ sư phụ cũng không còn ở trên núi nữa, ngày nào cũng xuống núi chạy đến nhà các góa phụ trong xóm để làm quen ăn chực.


Nghe vậy, Liễu Việt Yến bất lực mỉm cười, nói.

“Vẫn là lão già phong lưu như ngày nào, để bữa nào kêu tứ sư muội gọi tới vài cô gái xinh đẹp để hầu hạ ông cụ ấy.


“Phụt! ! ”
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình.

“Nhị sư tỷ, có thể cho em nữa được không?”

“Em muốn để làm gì? Bây giờ em cũng đâu thể đụng vào phụ nữ.


“Cái này! Thì!.


Ninh Vũ Phi xấu hổ, việc tìm mấy người phụ nữ xinh đẹp về hầu hạ sư phụ chắc chỉ có mình nhị sư tỷ dám nói ra.

Ba người họ đang mua sắm trong trung tâm thương mại, Ninh Vũ Phi cầm trên tay hai chiếc túi to, tất cả đều là quần áo của anh.

Mặc dù đã nói rằng không cần mua nhưng nhị sư tỷ vẫn nhất quyết đòi mua một ít, Ninh Vũ Phi cuối cùng cũng đành phải thỏa hiệp cầm lấy, ai bảo chị ấy là nhị sư tỷ của anh.

“Chị, chúng ta đến cửa hàng trang sức xem thử một chút được không?”
Hoa Nùng Yêu nói.

“Cũng được!”
Hai người phụ nữ bước vào cửa hàng trang sức, trong đây trưng bày toàn những hàng hiệu trang sức quý giá hiếm thấy, thấy hai người đi vào, một người nhân viên cửa hàng nhanh chóng tiến đến mỉm cười chào hỏi.

“Xin hỏi hai vị muốn xem qua loại trang sức nào?”
“Tiểu sư muội, em thích cái gì thì cứ chọn đi, chị sẽ mua cho em.


Liễu Việt Yến nói.

Mặc dù Hoa Nùng Yêu là một giáo sư y khoa cấp quốc gia, nhưng cô ấy không có nhiều tiền như vậy, thậm chí còn chưa dám nghĩ tới có một ngày mình sẽ mua được những món trang sức này, mà hôm nay sư tỷ thật hào phóng vung tiền cho cô tùy ý lựa chọn.

“Sư tỷ thật tốt!”
Hoa Nùng Yêu vui vẻ nói.

“Em thích thứ gì thì cứ chọn, còn có tiểu sư đệ, bên kia còn có đồng hồ, em có muốn qua bên đó xem thử không?”
Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi, bước tới trước xem thử, lóa mắt trước mặt toàn là những loại đồng hồ khảm ngọc, bất kỳ cái nào cũng có giá hơn trăm triệu.


Khó trách những người giàu thường có thú sưu tập đồng hồ, bởi vì đồng hồ quả thật là một thứ rất xa xỉ và giá trị.

“Sư tỷ, em không cần đâu, con người em chỉ thích đơn giản, không thích mang đồng hồ, chỉ thêm vướng víu mà thôi.


Ninh Vũ Phi nói.

Liễu Việt Yến nói với nhân viên cửa hàng.

“Đóng gói hết tất cả các loại đồng hồ ở đây lại cho tôi.


“Sao!”
Người nhân viên nghe xong liền choáng váng đầu óc, những chiếc đồng hồ ở đây cái nào cũng có giá cả trăm triệu, tổng hết các loại đồng hồ ở đây thì giá trị cũng không phải là một con số nhỏ.

“Sư tỷ, hay là thôi đi, không cần mua đâu, chỉ thêm lãng phí tiền của chị mà thôi, tốt hơn là nên tặng số tiền này cho người nghèo hoặc những khu vực khó khăn để xây dựng trường học.


Ninh Vũ Phi thực sự không muốn số tiền lớn như vậy bị lãng phí cho mình.

“Sáu Út, em là sư đệ của chị, chị không thương em thì còn thương ai, nghe lời chị, đừng có mãi so đo tính toán lung tung như vậy nữa.


Ý Liễu Việt Yến đã quyết thì không ai có thể thay đổi.

“Vậy đựơc rồi!”
Hoa Nùng Yêu lên tiếng.

“Tiểu sư đệ, đừng quá bận tâm, năm nào nhị sư tỷ cũng quyên góp cho các trẻ em trên miền núi, em không cầm bận tâm về vấn đề này đâu.



“Vậy để em tự mình chọn lựa một cái mình thích nhất.


Vẻ mặt của nhân viên bán hàng có chút thất vọng, Liễu Việt Yến tiếp lời.

“Một cái sao có thể đủ? Lấy tất cả đi, mỗi ngày đeo một cái khác nhau coi như thay đổi phong cách.


“Việc này! ”
Ninh Vũ Phi vui mừng không nói nên lời.

Đoàng!!!
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng súng, mọi người đều bị dọa một phen xanh mặt.

“Toàn bộ không được nhúc nhích! Bọn tao là cướp đây!”
Một người đàn ông đeo mặt nạ hét lên.

Một nhân viên cửa hàng muốn bấm chuông báo động, nhưng không may đã bị tên cướp nhìn thấy, hắn ta rút súng bắn ra viên đạn hướng thẳng về phía người nhân viên đó.

Đoàng!
Ninh Vũ Phi nhìn thấy hành vi của đối phương liền đá vào cái ghế bên cạnh, viên đạn tiếp xúc với cái ghế bị đẩy chệch đi hướng khác, cũng may là viên đạn chỉ sượt qua bả vai của người nhân viên cửa hàng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi