YÊN HOA TÌNH ÔN NHU TÂM

Hoàng đế tới bãi tha ma, thị vệ đào bới nấm mồ, tìm không được thi thể Hoa Tương.

Lật tung bãi tha ma, bạch cốt xếp thành núi, mùi thi thể thối rửa ngập trời, hoàng đế vẫn điềm tĩnh đứng phiá ngoài, nói: “Tìm không được, các người bồi cùng, tự mình lo liệu.”

Bọn thị vệ cúi đầu, không nhiều lời, ngay cả tất cả quạ đen cũng bay đi, tiếp theo hai thái giám cũng xuống giúp, dốc lòng đào bới đống xương trắng, hy vọng có thể tìm ra Hoa Tương.

Chết? Không chết? Hoàng đế suy tư, gió nhẹ thổi qua, làm mùi ghê tởm có thể khiến người ta buồn nôn từng đợt lại từng đợt bay tới, thế nhưng mặt hoàng đế cũng không biến sắc, người hầu ngay cả thở cũng không dám.

Đến trưa, hoàng đế vẫn như cũ không nói lời nào, lúc này trong bãi tha ma chạy tới một đứa nhỏ, đưa tới cho hoàng đế một phong thơ.

Hoàng đế nhìn nét chữ mạnh mẽ hữu lực “Khải”, cười cười, cúi đầu cười đến cực kì khó coi: “Ai đưa ngươi cái này?”

Đứa nhỏ nói giọng địa phương: “Tiên sinh có nói qua, nếu như một ngày thấy rất nhiều người đào bới bãi tha ma, liền đem vật này giao cho người đứng đầu.”

“Vị tiên sinh ấy tên gì?” Hoàng đế hỏi.

“Là Hoa công tử.” Đứa trẻ nâng mắt nói: “Hắn còn nhắn với ta nói với công tử không cần tìm thi thể hắn, hắn đã sớm cho người thiêu thi thể thành tro rồi, mang đến nơi người không tìm thấy.”

Hoàng đế nghe xong lùi nửa bước, cười to vài tiếng, đứa trẻ lui ra, nhìn hắn một cái liền chạy xuống chân núi.

“Ngừng.” Hoàng đế hạ lệnh, lên xe ngựa, dùng khăn lau đi vết máu trên khóe miệng, đối Trình Đức quỳ ngối phía trước hắn nói: “Hoa Tương của chúng ta a, cũng thật khó lường...”

“Hoàng thượng...” Trình Đức cúi đầu, nhìn sắc mặt hoàng đế, xanh mang chút tím tái, “Ngài ít nghĩ một chút, cứ để mọi chuyện qua đi...”

“Sao có thể a...” Hoàng đế xoa trán, khóe miệng có chút ấm áp, hắn cầm khăn lau, đầy tay đều là vết máu, hắn không nhìn, nói: “Y không muốn buông tha ta, ta làm sao muốn buông thì buông, ngươi nhìn đi, ngay cả thi thể cũng không muốn lưu lại, đến cùng đã tính trước được ta nhất định sẽ hối hận.”

“Trình Đức...” Hoàng đế mở mành che, nhìn bãi tha ma nằm ở phía xa nói: “Hắn biết ta thương hắn, vẫn biết...” Quay đầu lại, ánh mắt đặt trên ghế nói: “Ta còn không biết thế nhưng hắn lại biết, hắn hiện đang trừng phạt ta, hắn dùng cái chết của hắn nói cho ta biết khi còn sống hắn yêu ta như thế nào, rồi cũng dùng cái chết ấy nói cho ta biết hắn không còn thương ta nữa.”

Trình Đức nhìn khóe miệng hoàng đế tràn đầy máu, vội lấy khăn khác thấm máu, thả điều phất trần xuống bàn,bình tĩnh nói: “Hoa Tương cái gì cũng biết, hắn cũng biết hoàng thượng sẽ hảo hảo sống, hắn làm như vậy là không muốn hoàng thượng nhớ hắn.”

“Phải không?” Hoàng để mở mắt, tựa tiếu phi tiếu: “Hoa Tương sao lại lương thiện đến thế?”

“Hoa Tương yêu ngài.” Trình Đức cung kính nói.

“Như thế, “ Hoàng đế lẳng lặng nhớ tới dĩ vẵng, cười thành tiếng: “Hắn chính là cái gì cũng làm cho ta.” Mắt nhìn đến lá thư trên bàn, khóe miệng tươi cười cũng tắt, hắn nói: “Hắn viết cái gì?”

Trình Đức không nói gì, hoàng đế phất tay cho lui.

Buổi chiều, vừa vào cửa cung, hoàng đế trong xe kịch liệt ho khan, Trình Đức xốc mành, thấy hoàng đế đang dựa đầu trên bàn nhỏ, trên miệng máu từng giọt từng giọt rơi xuống nơi thảm trắng như tuyết...

“Hoàng thượng...” Trình Đức kinh hô, vội vàng quay đầu lại hét lớn: “Mau gọi thái y...”

Thử sinh vô hối, lai sinh bất kiến...

Trên thư thoáng nhìn, chính là một câu không thừa không thiếu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi