YẾN KINH KHUÊ SÁT

Lời Triệu Thụy nói ra, mỗi một câu đều làm rung chuyển phòng tuyến tại nội tâm Văn Chính Thành.

Nghe được câu cuối cùng này, Văn Chính Thành cơ hồ sắp sửa hỏng mất.

Chuyện hắn chắc chắn mấy ngày nay sụp đổ từng cái một, cuối cùng đê vỡ tường tan, hồng thủy cuồn cuộn.

Mấy ngày nay hắn hao tổn tâm cơ, dự mưu giết người, nhưng người bị hắn thiêu chết cư nhiên lại không phải thê tử Phan Lâm Lang, mà là ngoại thất trẻ tuổi hắn yêu thích - Trịnh San Hô.

Càng đáng sợ hơn chính là, Phan Lâm Lang lại không chết!

Tạ Cát Tường thấy Văn Chính Thành che kín mặt, hơn nửa ngày cũng chưa nói ra lời.

Trong đầu hắn chắc chắn hỗn loạn vô cùng, có vẻ cũng rất là kinh hoảng, Phan Lâm Lang không chết, đả kích to lớn như thế ập vào Văn Chính Thành, làm hắn cái gì cũng không kịp che giấu.

Văn Chính Thành muốn gặp Phan Lâm Lang không? Chắc chắn hắn không muốn.

Hắn đã có thể tàn nhẫn muốn giết nàng, còn muốn thiêu chết nàng khi còn đang sống sờ sờ như thế, vậy vì sao còn muốn gặp lại nàng?

Nhưng sâu tận đáy lòng, có một âm thanh đang dụ hoặc hắn.

Gặp một lần, gặp một lần sẽ biết ngay lời Triệu Thụy nói thật hay không, sẽ biết Phan Lâm Lang thật sự đã tìm được đường sống trong chỗ chết hay không, có phải hắn đang lừa mình không.

Giờ khắc này, trong lòng Văn Chính Thành như người và trời đang giao chiến, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Triệu Thụy thấy hắn rối rắm như thế, liền trao đổi một ánh mắt với Tạ Cát Tường.

Trước đó Tạ Cát Tường đã nhẹ giọng nói vài câu với hắn, Triệu Thụy cũng không muốn bỏ qua manh mối này, cho nên lực công kích Văn Chính Thành chỉ có hơn chứ không kém.

Hiện tại mắt thấy Văn Chính Thành sắp không trụ nổi, xác thật là cơ hội thẩm vấn tốt nhất.

Triệu Thụy nói: "Văn đại nhân, tuy rằng không biết ngươi có muốn gặp lại lệnh chính không, nhưng xác thật lệnh chính vẫn còn muốn gặp mặt ngươi, mời bên này."

Văn Chính Thành không động.

Tựa hồ như hắn cũng chưa nghe được Triệu Thụy nói cái gì.

Triệu Thụy cũng không để bụng, hắn trực tiếp xua xua tay với Tô Thần, Tô Thần liền mang hai giáo úy đến, trực tiếp tiến đến xách Văn Chính Thành lên, mang hắn cùng nhau bước vào chỗ sâu nhất trong nhà lao.


Có thể đi theo bên người, đều là tâm phúc của Triệu Thụy.

Tạ Cát Tường đi theo sau Triệu Thụy, nhẹ giọng hỏi: "Thụy ca ca, huynh thấy có thể hỏi ra không?"

Triệu Thụy dùng quạt xếp đỡ eo nàng, sợ nàng vấp ngã do lơ đãng.

"Bất luận bọn họ nói hay không, việc này đều phải nghiêm túc tra xét."

Tạ Cát Tường nhấp nhấp môi, nghĩ đến chuyện trong nhà, cũng không khỏi cau mày.

Chờ đi đến trước chỗ sâu nhất trong nhà lao, Tô Thần mới cho giáo úy trói Văn Chính Thành vào lại trên ghế, không cho hắn nhúc nhích.

Văn Chính Thành còn chưa ngồi ổn, một tiếng nói nhu hòa liền vang lên: "Ai ui, lão gia, ngài muốn đến thăm thiếp thân sao?"

Cả người Văn Chính Thành run lên.

Tạ Cát Tường theo ánh mắt Triệu Thụy nhìn qua, chỉ thấy trong phòng giam âm u, có một nữ tử mặc hồng y kiều diễm.

Nàng ước chừng khoảng ba mươi mấy tuổi, trên đầu vấn búi tóc mẫu đơn, ba món trâm bạc cài trên búi tóc, mặt mày nàng càng có vẻ tươi đẹp.

Phan phu nhân Phan Lâm Lang mang một gương mặt rất kiều diễm,

Mặt mày nàng tươi tắn, da trắng như tuyết, một đôi môi mỏng đỏ tươi bắt mắt, làm người rất khó dời mắt.

Hơn nữa bộ hồng y đáng chú ý trên thân kia, càng khiến cho nàng tươi đẹp hào phóng, xinh đẹp phi phàm.

Một nữ nhân như vậy, khó trách năm đó Văn Chính Thành bất chấp tội danh lấy thiếp làm vợ vì nàng.

Nàng xác thật rất mỹ lệ.

Nhưng đôi phu thê vô cùng ân ái trong miệng bá tánh, lúc này lại là một người rũ mắt không vui, một người vẻ mặt đầy trào phúng.

Tạ Cát Tường ngồi cạnh Triệu Thụy, quan sát Phan Lâm Lang.

Thân hình nàng và Trịnh San Hô bị thiêu chết thật sự có bảy tám phần giống nhau, hai người đều có dáng người nhỏ xinh mà mảnh khảnh, eo nhỏ gầy một tay có thể ôm hết, nhẹ nhàng như tiên.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Tạ Cát Tường, đôi mắt tươi đẹp của Phan Lâm Lang đảo qua, ánh mắt rơi xuống trên người Tạ Cát Tường.


Nàng làm sao cũng không thể ngờ được, chủ thẩm vụ án của nàng lại là một đôi nam nữ trẻ tuổi như thế này.

Khí thế Triệu Thụy đủ đầy, người tuy tuổi trẻ, nhưng người bình thường lại không dám khinh nhờn, Tạ Cát Tường lại bất đồng, bất luận nhìn thế nào, nàng đều là một nữ hài tử vui vẻ đáng yêu ngoan ngoãn.

Phan Lâm Lang nhìn Tạ Cát Tường cười: "Nha đầu này thật làm cho người ta thích, chỉ nhìn ngươi ngồi ở chỗ này, đã cảm thấy rất là vui vẻ."

Tạ Cát Tường nhìn nàng cười thẹn thùng: "Cảm ơn phu nhân khen."

Phan Lâm Lang cũng không ngờ nàng còn rất hào phóng, liền nhướng mày cười: "Không khách khí."

Hai người bên này nói vài câu, Triệu Thụy liền mở miệng: "Phan Lâm Lang, ngươi có nhận tội?"

Phan Lâm Lang lại cúi đầu nhìn Văn Chính Thành đang im lặng, không chút để ý nói: "Ta có tội gì? Phu quân của ta muốn giết ta, ta chỉ có thể chạy trốn giữ mạng, luận tội cũng là hắn có tội chứ, ngươi nói có phải không phu quân đại nhân?"

Văn Chính Thành rốt cuộc bị nàng năm lần bảy lượt châm ngòi kích thích, ngẩng đầu hung hăng nhìn về phía nàng.

"Nữ nhân nhà ngươi!" Đôi mắt hắn đỏ bừng, nhưng không phải bởi vì rơi lệ, mà là bởi vì oán hận, "Nếu không phải ngươi, nếu không phải ngươi...... Ta làm gì đến nỗi này!"

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường đều rất rõ ràng, lời hắn nói đều là chuyện mấy năm nay.

Nhưng Phan Lâm Lang lại dường như không biết, nàng câu môi cười lạnh: "Ui phu quân đại nhân, lời ngài nói thật khiến thiếp thân sợ hãi đó nha, ngài muốn giết thiếp thân, muốn thiêu sống thiếp thân, sao có thể là thiếp thân sai đây?"

Văn Chính Thành: "Ngươi!"

Hắn hít thở không thông, hiển nhiên bị tức giận không nhẹ.

"Nữ nhân này, ngươi là độc phụ!" Văn Chính Thành nghẹn lời mắng nàng.

Loại tiết mục chó cắn chó này, là thứ quan chủ thẩm thích xem nhất.

Quả nhiên, tinh thần Văn Chính Thành bị bức từng chút một đến tuyệt cảnh, cái miệng của hắn, lời nói ra lại không còn chịu khống chế.

"Năm đó nếu không phải ngươi không ngừng mê hoặc ta, sao ta phải trăm phương nghìn kế phù chính cho ngươi, cho ngươi làm thê tử ta, nhưng ta không nghĩ tới, ngươi đã làm thê tử của ta rồi còn không thỏa mãn, vẫn hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, tình nhân vô số."

Văn Chính Thành nghiến răng nghiến lợi: "Bởi vì ngươi, ta mất hết mặt mũi, những chuyện đó ta vốn đều nhẫn nhịn, nhưng ngược lại ngươi còn muốn bỏ trốn, chuyện này ta tuyệt đối không thể nhẫn nữa."


"Nếu ngươi bỏ trốn, về sau ta còn đứng trong triều đình như thế nào được nữa."

Phan Lâm Lang cười lạnh một tiếng: "Ai iu, Văn đại nhân sao lại vẫn nhắc tới nợ cũ rồi? Năm đó chẳng lẽ không phải ngươi yêu ta yêu đến chết đi sống lại, ngay cả phu nhân nguyên phối bệnh nặng trên giường cũng không màng, càng muốn đón ta làm vợ kế? Sau khi gả cho ngươi, ngày nào ta không phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, trên hiếu kính cha mẹ chồng, dưới nuôi nấng nhi nữ, thậm chí công việc vặt trong nhà cũng là do ta xử lý, nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao đi, hơn nữa vì sao ta đi tìm tình nhân, chẳng lẽ bản thân ngươi không rõ?"

Phan Lâm Lang vừa nhìn liền biết là nữ nhân có tính cách rất cường thế, mấy câu nói đó rơi xuống, Văn Chính Thành ngược lại bị nàng chọc tức đến mặt đỏ tai hồng, cả người run run.

Ngay cả vừa rồi khi cung khai hắn cũng chưa suy sụp như vậy, hiện tại vừa đối mặt với lời quở trách của Phan Lâm Lang, vậy mà tức sùi bọt mép, cái gì cũng đều dám nói ra bên ngoài.

"Một kinh quan như ta, tìm thêm ngoại thất thì có làm sao? Ngươi vốn cũng không phải thiếp thất của ta, hiện giờ xoay người thành phu nhân, lập tức quên mất mình từng là ai?"

Văn Chính Thành nói không lựa lời: "Thời điểm ngươi bước vào Văn gia ta có thân phận gì, nói ra bản thân ngươi chắc rõ hơn bất kỳ ai, ta không nói, chỉ vì nhớ tới tình cảm phu thê."

Manh mối ẩn chứa bên trong lời nói này, thật đúng là rất nhiều.

Nói ra Phan Lâm Lang cũng là chất chứa oán hận đã lâu, nhưng việc giết người bỏ trốn bại lộ bị bắt lại, nên hiện tại cũng coi như là bất chấp tất cả, một chút sắc mặt tốt với Văn Chính Thành cũng không có.

"Ta là thứ gì, còn ngươi lại là thứ gì, nếu không phải thứ giống nhau, thì sao có thể làm vợ chồng?"

Văn Chính Thành: "Ngươi!"

Văn Chính Thành tranh chấp với nàng, thật là một chút phần thắng đều không có.

Hai người Tạ Cát Tường và Triệu Thụy ngồi ổn định ở một bên, một câu cũng không hỏi, người ta tự mình thổ lộ ra tất cả, thật đúng là bớt việc.

Phan Lâm Lang lúc này cũng không hề khách khí, nàng cũng lười tranh cãi với Văn Chính Thành, ngược lại quay đầu nhìn về phía Triệu Thụy.

"Vị đại nhân này bắt thiếp thân tới đây, rốt cuộc là vì sao?"

Triệu Thụy nói: "Bản thân Phan phu nhân ắt hẳn cũng rất rõ ràng, chạng vạng hai ngày trước, ở nhà số hai mươi phố Bình An đã xảy ra cái gì, hiện tại chắc ngươi cũng chưa quên chứ?"

Phan Lâm Lang mỉm cười nhìn Triệu Thụy, thấy tuổi hắn còn nhỏ lại xụ mặt, cứ như ông cụ non, không khỏi nhẹ giọng cười cười.

"Tiểu lang quân, luôn nhíu mày không tốt lắm nha, làm tiểu cô nương bên cạnh sợ hãi thì làm sao đây?"

Sắc mặt Triệu Thụy như thường: "Phan phu nhân, xin trả lời câu hỏi của bản quan."

Phan Lâm Lang xí một tiếng, lúc này mới nói: "Ta không biết số hai mươi phố Bình An là nơi nào."

Đúng lúc này, Văn Chính Thành đột nhiên chen vào nói: "Ngươi sao có thể không biết? Trước đó ngươi còn cho tên tình nhân ngốc kia của ngươi theo dõi ta, độc phụ nhà ngươi, có phải ngươi giết San Hô không, có phải hay không?"

Phan Lâm Lang hoàn toàn không để ý đến công kích của Văn Chính Thành.

Nàng không chút để ý nói: "Ta không biết."


Triệu Thụy dừng một chút, phất tay với giáo úy bên cạnh, nói: "Vậy bản quan sẽ giúp phu nhân nhớ lại một chút, ngươi còn nhận ra cây nhân sâm này không, cũng đúng là bởi vì cây nhân sâm này, Lưu tam công tử mới bị trúng độc mà chết."

Nghe được bốn chữ trúng độc mà chết, vẻ mặt Phan Lâm Lang rốt cuộc thay đổi.

Nàng an tĩnh lại, vừa rồi lời nói sắc sảo tuôn ra không dứt, đến hiện tại lại biến thành trầm mặc ít lời.

Triệu Thụy nhìn nàng trầm mặc không nói một tiếng, liền nói: "Phan Lâm Lang, Tôn Tam Lang đã khai, hắn nguyện ý ra mặt làm chứng vụ án Văn Chính Thành mưu hại thê tử, đương nhiên, bởi vì lời chứng của hắn, động cơ và chứng cứ ngươi giết hại Trịnh San Hô cũng đã có."

"Căn cứ lời chứng của Tôn Tam Lang, hắn dùng thuốc mê đưa ngươi ra khỏi chủ viện, trực tiếp đưa đến phòng chứa củi, quá trình này hắn nhớ rất rõ ràng."

"Còn về thi thể trong phòng chứa củi kia từ ngươi biến thành Trịnh San Hô, mà cây nhân sâm ngươi lấy trộm được từ Văn gia ra độc hại Lưu tam công tử, lại thành chứng cứ mới đầu tiên."

Tuy rằng chuyến này chứng cứ buộc tội Phan Lâm Lang toàn bộ không phải trực tiếp, nhưng trong tay nàng giữ cây nhân sâm có độc giết chết Lưu tam công tử, là đã có thể định tội nàng.

Theo lời Triệu Thụy nói, sắc mặt Phan Lâm Lang cũng thay đổi theo.

Nàng bĩu môi, nhẹ nhàng hứ một tiếng: "Bản lĩnh tra án của tiểu lang quân thật là lợi hại, khó trách ngươi tuổi còn trẻ đã có thể làm quan tra án, không giống một số người...... tuổi đã chất chồng như vậy mà mới ngũ phẩm."

Phan Lâm Lang nói một câu đều phải tiện thể đá xéo Văn Chính Thành một câu, như thế nào cũng không chịu buông tha hắn.

Văn Chính Thành thở sâu, thiếu chút nữa đã mở miệng tiếp tục chửi bậy.

Triệu Thụy hỏi: "Phan Lâm Lang, vụ án Lưu tam công tử bị độc sát, ngươi nhận hay là không nhận?"

Bất luận Lưu tam công tử vì sao chết, bất luận bọn họ phỏng đoán sự việc xảy ra trong đó như thế nào, chứng cứ mấu chốt hại chết Lưu tam công tử, nhân sâm có dính tì - sương lại ở ngay trong tay Phan Lâm Lang.

Nàng không chỉ có động cơ giết người, hành vi chạy trốn, thậm chí đến Giang Lê vẫn dùng thân phận ma ma Lưu gia, sau đó cũng có hiềm nghi hủy diệt chứng cứ, bởi vậy, định nàng là hung thủ độc sát Lưu tam công tử, cũng không phải không thể.

Phan Lâm Lang rũ mắt nhìn về phía Triệu Thụy, thấy mắt phượng hắn lạnh băng, tựa hồ không chút nào để ý đến lời tán thưởng của mình, không khỏi thở dài.

"Dù sao cũng coi như đã có một hồi phu thê, ta tất nhiên không thể giết Lưu tam," Phan Lâm Lang nói, "Hắn chết là việc ngoài ý muốn."

Ngay sau đó, Phan Lâm Lang cười như không cười nhìn về phía Văn Chính Thành: "Bất quá con điếm nhỏ kia, xác thật là ta giết."

Phan Lâm Lang nhìn gương mặt đỏ bừng của Văn Chính Thành, liếm liếm môi đỏ thắm: "Ta còn nhớ ta siết cổ nàng ta trước, làm nàng ta hôn mê, sau đó ta lén đưa nàng ta về phóng chứa củi nha môn Quân Khí tư, đâm một đao vào ngực nàng ta, bỏ mặc nàng ta nằm ở nơi đó, cuối cùng chết vì mất máu quá nhiều."

Phan Lâm Lang cười đến nỗi mặt mày hớn hở: "Phu quân đại nhân, ngươi có biết chết như vậy có bao nhiêu thống khổ không? So với việc bị thiêu sống, chắc cũng không kém bao nhiêu."

Văn Chính Thành khàn cả giọng: "Độc phụ nhà ngươi!"

Phan Lâm Lang thu liễm nụ cười tươi trên mặt, nàng nhàn nhạt nói: "Còn không phải bị ngươi bức, ngươi cần cảnh tỉnh mình lại một chút đi, vì sao một gia đình tốt đẹp như vậy, lại biến thành bộ dáng này."

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi