YÊN LẶNG CHỜ BA BỮA CƠM

Đi ra khỏi nhà hàng, xung quanh đều là những con phố chật hẹp, chẳng có chiếc taxi nào chạy qua. Trác Sở Duyệt đành phải đi dọc theo con đường.

Bây giờ đang là giữa hè, cho dù là buổi tối thì cũng vô cùng oi bức, các tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau đến nỗi gió thổi cũng không lọt, cô đi bộ mà mồ hôi đầm đìa.

Không biết đi được bao lâu, không khí khá ẩm ướt, Trác Sở Duyệt dừng lại, bên cạnh cô là đài phun nước. Cô không muốn đi nữa, dứt khoát ngồi xuống bậc thang trước đài phun nước.

Bây giờ cô rất tỉnh táo, nhớ lại mọi việc diễn ra trong nhà hàng vừa rồi. Chắc chắn Lương Minh Hiên sẽ cực kỳ hối hận khi quen biết cô, anh có ý tốt mời cô ăn cơm, có ý tốt thông báo tin đính hôn của mình, ai ngờ cô lại cay nghiệt chỉ trích vị hôn thê của anh, phê bình anh là người đàn ông tự đại.

Cô mới thực sự là người tự cao tự đại, được voi đòi tiên.

Dì út nói không sai, cô chỉ là một đứa trẻ hay kích động và ấu trĩ, nói chuyện bất chấp hậu quả.

Điều cô không nên nói nhất là “đừng tới quấy rầy cô”, bởi vì từ đầu tới cuối, là cô tới quấy rầy cuộc sống của Lương Minh Hiên.

“Chào em, anh có thể xin thông tin liên lạc của em không?”

Khi cả thể xác lẫn tinh thần cô đều nhếch nhác mà vẫn có người đến bắt chuyện.

Trác Sở Duyệt quay đầu đi, lau sạch nước mắt.

“Anh thấy em từ xa, không kịp suy nghĩ nhiều đã đuổi theo, chúng ta cách nhau cả một con phố, anh nghĩ rằng sẽ không đuổi kịp nhưng không ngờ em lại dừng lại.”

Trác Sở Duyệt phớt lờ anh ta, nhưng anh ta cứ đắm chìm trong vở kịch của chính mình.

“Anh không phải người xấu, cũng không bán bảo hiểm, anh chỉ muốn kết bạn với em thôi. Không giấu gì em, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên rồi.”

Cuối cùng Trác Sở Duyệt cũng quay sang, cô nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi đeo kính gọng đen, ăn mặc thời thượng, phong cách láu lỉnh.

Cô lạnh lùng nói, “Tôi đếm không xuể số người nói yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên rồi.”

“Không biết anh có vinh hạnh trở thành người được em nhớ kỹ không?”

Trên đời này sao lại có người càng nói chuyện càng chán thế chứ?

Trác Sở Duyệt nổi giận, “Anh vốn chẳng biết tôi, dựa vào đâu mà yêu chứ, lỡ tôi là cọp cái hay là người đồng tính thì sao?”

“Ối hết hồn, em… chắc không phải đồng tính đâu nhỉ?” Anh ta nở nụ cười tự tin, “Có điều, những điều em thể hiện khiến anh rất hứng thú, cho anh cơ hội để tìm hiểu em nhé?”

Cô buồn bực nói, “Anh mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát đấy.”

Anh ta không những không đi mà còn bày tỏ ý kiến của bản thân, “Anh tin tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, không tin chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén."

“Lần đầu tiên nhìn thấy mà đã rung động thì chính là tình yêu, cần thời gian để bồi đắp chỉ là “cảm mến” thôi.” Anh ta nói.

Trác Sở Duyệt đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Chàng trai láu lỉnh ở sau lưng hét to, “Chờ một chút…”

Một giây cũng không chờ, cô vẫy một chiếc taxi rồi leo lên.

Trác Sở Duyệt tựa đầu lên cửa sổ xe, ngoài kia thành phố đã lên đèn.

Thì ra, từ trước đến nay tình cảm của cô và Lương Minh Hiên chỉ là cảm mến mà thôi.

Cô nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ về bất cứ chuyện gì nữa.

Mùa hè này trôi qua vô cùng yên tĩnh, Trác Sở Duyệt hầu như không ra khỏi cửa, một nửa thời gian của cô dành để nằm trên sofa xem phim truyền hình, hơn nửa còn lại là loại phim gia đình dài lê thê, cường điệu giáo dục luân thường đạo lí.

Đi ngủ với bộ não bị nhét đầy nhân vật và lời thoại của phim truyền hình thì sẽ không còn chỗ trống để cô suy nghĩ những chuyện khác nữa.

Cho dù như vậy cũng được coi là một loại trốn tránh, chỉ vì Trác Sở Duyệt không muốn để bản thân mình có gánh nặng.

Có vài thứ, nếu không có được thì hãy quên nó đi.

Thức dậy lúc mười giờ sáng, Trác Sở Duyệt rửa mặt xong, vào bếp rót nước uống, mở tủ lạnh thấy chỉ còn một ít rau, không thể làm no bụng ngay được. Biết cô thức dậy rất muộn nên mẹ cô không chuẩn bị bữa sáng.

Cô đặt cốc nước xuống, ngồi vào bàn học và mở sổ kí họa ra.

Mẹ cô gõ cửa, “Hôm nay dì Văn bận việc nên không đến nấu cơm được.”

Cô quay đầu lại nhìn bà, thấy ánh mắt mẹ cô rất dịu dàng.

Quả nhiên, mẹ cô hỏi, “Con muốn ăn gì?”

Trước đây, về lĩnh vực ẩm thực, mẹ cô chỉ yêu cầu nó bổ dưỡng và tươi mới, không quan tâm đến hương vị, rất ít khi để ý tới ý kiến của Trác Sở Duyệt.

Trác Sở Duyệt mỉm cười, cô làm nũng, “Con muốn ăn cái gì đó mặn một chút.”

Buổi trưa, cả hai đi bộ đến quán ăn gần nhà.

Dọc đường đi, dù được các tòa nhà cao tầng che mát, ánh nắng không chiếu lên người nhưng vẫn ướt hết cả lưng. May mắn là Trác Sở Duyệt chỉ mặc chiếc váy hoa ở nhà và buộc tóc qua loa, cô định ăn xong sẽ về nhà tắm gội.

Mẹ cô dùng khăn giấy lau mặt bàn, menu đặt dưới lớp kính thủy tinh trở nên rõ ràng hơn một chút.

Trác Sở Duyệt gọi món đặc sản là gà luộc, trứng xào với tôm bóc vỏ, mì gạo xào bò, thịt lợn om lươn với nhân viên phục vụ. Sau đó mỉm cười nhìn mẹ mình.

Mẹ cô liếc nhìn cô rồi gọi một bình trà Phổ Nhĩ (1), bà nói, “Hôm qua bố con hỏi chuyện học phí của con đấy, có rảnh thì nói chuyện với ông ấy một chút đi.”

(1) Trà Phổ Nhĩ là đặc sản xuất xứ từ Phổ Nhĩ, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Loại trà này còn có nhiều tên gọi khác như Trà Kim Qua Cống, Nhân Đầu Cống, thế nhưng phổ biến hơn là cái tên Phổ Nhĩ. Trà Phổ Nhĩ lâu nay lừng danh thiên hạ về dược tính quý báu của nó. Giống như rượu vang hảo hạng, trà Phổ Nhĩ để càng lâu càng ngon.

“Vâng ạ.”

Thức ăn được mang lên bàn. Mẹ cô lau sạch đũa rồi đưa cho cô.

Sau khi gắp liên tục vài món, Trác Sở Duyệt tò mò hỏi, “Mẹ ơi, làm sao mẹ quen biết bố vậy ạ?”

Mẹ cô khi ăn uống luôn nhai chậm nuốt kỹ, giọng điệu khá hời hợt, “Người nhà giới thiệu.”

“À.”

Trác Sở Duyệt chọc đũa vào bát mì gạo, đột nhiên hỏi, “Mẹ yêu bố không ạ?”

Mẹ cô dừng ăn, ngẩng đầu lên trả lời, “Không yêu thì làm sao có con chứ?”

Trong lòng Trác Sở Duyệt rất chua xót, lại có một chút ấm áp, không nói nên lời là bản thân đang có cảm giác thế nào.

Cô cười, vừa ăn vừa thì thầm, “Không biết sau này con sẽ gả cho người như thế nào nhỉ?”

Trác Sở Duyệt chỉ thuận miệng nói thôi nhưng mẹ cô lại nghiêm túc trả lời, “Trong lòng con phải có một tiêu chuẩn, phải có trách nhiệm với hôn nhân của mình, mẹ sẽ không quyết định thay con, cũng không muốn quyết định thay con.”

Trác Sở Duyệt sững sờ nhìn mẹ hồi lâu, sau đó nói, “Trước kia, bạn bè đều nói con tốt số, bởi vì ngoài quan tâm tới thành tích học tập của con thì bình thường bố mẹ sẽ không quản lí quá nhiều.”

“Mẹ chỉ hy vọng con được bình an, khỏe mạnh, còn về cuộc sống của con diễn ra như thế nào, mẹ sẽ không can thiệp, cũng cố gắng khuyến khích bố con không can thiệp, mẹ tin rằng, sau này con có thể vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, sẽ không làm việc gì mà không suy nghĩ kỹ.”

Trác Sở Duyệt chưa bao giờ biết mẹ lại tôn trọng cô đến vậy.

Mẹ cô nói tiếp, “Mẹ với bố con đã nói chuyện với nhau rất nhiều lần, con không thích học tài chính, lại rất có năng khiếu về lĩnh vực nghệ thuật, ông ấy suy nghĩ khá lâu, cộng với việc công ty phá sản, cả tinh thần và thể xác ông ấy đều mệt mỏi nên mới đồng ý, con đừng để ông ấy xem thường.”

Trác Sở Duyệt thẳng thắn nói, “Con muốn khóc quá.”

Mẹ cô khó hiểu, “Có cái gì mà khóc? Ăn cơm đi.”

Trác Sở Duyệt nở nụ cười.

Kỳ nghỉ kết thúc, Trác Sở Duyệt kéo vali đến sân bay một mình, cô chỉ gửi tin nhắn cho mẹ lúc đăng ký và hạ cánh.

Trong trường xuất hiện nhiều gương mặt mới.

Trần Thi Mẫn vẫn còn bận bay nhảy ở Madives (2) vài ngày trước khi trở về trường học, da cô ấy đen đi vì phơi nắng nên cô nàng hạ quyết tâm phải dưỡng trắng da. Để tránh tia cực tím, nếu không có tiết học thì cô ấy sẽ không ra khỏi cửa.

(2) Maldives hay Quần đảo Maldives, tên chính thức là Cộng hòa Maldives, là 1 đảo quốc Nam Á gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương. Maldives nằm ở phía nam quần đảo Lakshadweep thuộc Ấn Độ, và cách khoảng 700 kilomet phía tây nam Sri Lanka.

Trần Thi Mẫn không ra ngoài, Trác Sở Duyệt cũng ở lại phòng ngủ, không xuất hiện ở sân trường nhưng cô vẫn nhận tin nhắn tỏ tình từ rất nhiều người lạ.

Đọc lướt qua rồi xóa, lúc này cô rất quý trọng cuộc sống độc thân không dễ có này.

Nhiệt độ lặng lẽ thay đổi, trời vừa tối dần thì người ta đã cảm thấy se lạnh rồi.

Chạng vạng tối mùa thu, Trác Sở Duyệt bước vào một quán cà phê.

Người hẹn gặp cô là Nghê Tuyết.

Nghê Tuyết thấy cô ngồi xuống thì mỉm cười nói, “Chị đi công tác ở đây, bỗng nhiên nhớ ra em học ở thành phố này.”

Trác Sở Duyệt cúi đầu đọc menu, tỏ vẻ đang chọn món để nghe Nghê Tuyết nói thêm mấy câu, ít nhất có thể nghe được mục đích cô ta hẹn gặp cô.

Nghê Tuyết nhàn nhã uống cà phê.

Trác Sở Duyệt bỏ cuộc, vẫy nhân viên phục vụ gọi một cốc cà phê latte và bánh sừng bò nhân socola vì cô thấy hơi đói.

Nghê Tuyết đặt cốc cà phê xuống.

Trác Sở Duyệt bỗng nhìn thấy trên ngón trỏ của cô ta có một chiếc nhẫn kim cương khá xinh xắn đơn giản.

Nghê Tuyết cũng để ý đến ánh mắt của cô, cố ý giơ tay cho cô xem, “Chị tự mua đấy, em thấy đẹp không?”

Trác Sở Duyệt nhìn cô ta.

Nghê Tuyệt lục túi xách của mình, “Hôm nay hẹn em tới đây là vì muốn tặng cái này cho em…”

Cô ta đẩy một tập phong bì tới trước mặt Trác Sở Duyệt.

Trong phong bì là một xấp ảnh.

Nghê Tuyết lại đưa cho cô một chiếc USB nhỏ, “Bên trong là bản điện tử đấy.” Cô ta nói tiếp, “Hôm trước, ở nhà hàng Nhật… chị đã mang tới rồi, nhưng không có cơ hội để đưa cho em.”

Lúc trước, khi biết Nghê Tuyết biết chụp ảnh, Trác Sở Duyệt rất thích xuất hiện trong ống kính của cô ta.

“Chị chia tay với Lương Minh Hiên rồi.”

Trác Sở Duyệt đột nhiên ngước mắt lên.

Nghê Tuyết hơi đắc ý nói, “Do chị đề nghị đấy.”

Nhân viên phục vụ mang bộ dao dĩa và bánh sừng bò lên.

Nhân viên phục vụ rời đi, Nghê Tuyết tiếp tục, “Từ nhỏ chị đã mất mẹ, bố chị lấy người khác và sinh ra một đứa con trai, vậy nên từ lâu chị đã hiểu rõ, gia đình này sẽ không để lại cho chị cái gì, mọi thứ đều phải do bản thân tự tạo ra.”

Lúc cô ta đang nói, Trác Sở Duyệt cụp mắt xuống, chậm rãi xem từng tấm ảnh.

Trong đó có một tấm ảnh Trác Sở Duyệt đứng dưới cây cầu lớn, dựa người vào lan can và mỉm cười với máy ảnh, cô mặc chiếc áo màu xanh với túi đeo chéo, quần jean rộng rãi, phía sau là bến cảng vào mùa hè, đằng xa là những tòa nhà cao tầng xen lẫn với các dãy núi, mái tóc dài xõa tung trong gió.

Nghê Tuyết chụp cô vô cùng đẹp, đủ để thấy sự có tâm của cô ta.

“Chị muốn giành giật để cuộc sống tốt hơn là sai sao? Có phải chị cũng có thể nói, em cảm thấy đầu thai là bản lĩnh của mình, em sinh ra trong gia đình có điều kiện tốt thì có thể không biết tôn trọng người khác, không coi ai ra gì không?”

Trác Sở Duyệt không lên tiếng.

Nghê Tuyết nói, “Chị chưa bao giờ cho rằng mình thấp kém hơn người khác, em cũng không có tư cách đứng ở trên cao rồi đánh giá chị.”

Trác Sở Duyệt nhìn cô ta, “Xin lỗi chị.”

Sau đó, cô cắt bánh sừng bò ra thành từng khúc rồi đưa nĩa cho Nghê Tuyết, chân thành hỏi, “Chị ăn không?”

Nghê Tuyết cười, nhận lấy nĩa, cắt bánh thành từng miếng nhỏ hơn, “Chị yêu Minh Hiên, chị thật sự yêu anh ấy, không chỉ vì tài sản của anh ấy mà bởi vì anh ấy như không có thật, anh ấy có tấm lòng chân thành, cũng hiểu được có tiền thì lời nói mới có trọng lượng, rất cố chấp, tỉnh táo và cực kỳ không chân thật."

“Anh ấy sẽ khiến em cảm thấy em không phải là một người phụ nữ bình thường, bởi vì em có thể tình cờ gặp được một người như vậy.”

Trác Sở Duyệt có thể hiểu được cô ta.

“Chị từng nghĩ rằng anh ấy cũng yêu chị…” Nghê Tuyết để nĩa xuống rồi mới nói, “Nhưng hiển nhiên không phải rồi.”

“Thế nên chị quyết định chia tay ạ?”

Nghê Tuyết cười với cô, “Quyết định chia tay anh ấy là sự ngu xuẩn chị chỉ cho phép bản thân được phạm phải một lần duy nhất.”

Latte đã được mang lên. Trác Sở Duyệt nếm một ngụm, chợt nhận ra không nên chọn bánh sừng bò nhân socola, hỗn hợp này thật sự rất ngấy.

Nghê Tuyết nói, “Có điều, trước khi bọn chị tái hợp, mãi mà anh ấy không có người yêu mới, lúc ấy chị đoán, có phải anh ấy đang đợi chị không? Kết quả là do chị suy nghĩ nhiều rồi.”

Trác Sở Duyệt không muốn bàn luận về chuyện riêng của Lương Minh Hiên, cô hỏi, “Có lẽ chú ấy cảm thấy… độc thân rất tự do chăng?”

Nghê Tuyết nở nụ cười, “Có lẽ vậy.”

Vào một buổi sáng, tiếng kêu mừng rỡ đã đánh thức cô.

Trần Thi Mẫn kéo cô đến trước cửa sổ phòng ngủ, lau sạch sương mù đọng lại trên kính thủy tinh.

Trác Sở Duyệt dụi mắt, trông thấy căn hộ của sinh viên ở tầng dưới, trên đèn đường, trên bụi cây và trên mặt đất đều là một lớp tuyết mỏng. Cô không thể kiềm chế được mà “wow” một tiếng.

Nháy mắt đã đến kỳ nghỉ để về nhà đón năm mới rồi.

Tiếp đó chính là sinh nhật của Trác Sở Duyệt.

Buổi sáng hôm ấy, cô ký nhận một gói bưu kiện chuyển phát nhanh, là bưu kiện quốc tế được gửi từ Pháp.

Trác Sở Duyệt chỉ quen đúng một người ở Pháp thôi.

Cô mở gói hàng rồi mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc ví da bò.

Cô mở thiệp chúc mừng.

Theo thói quen của Lương Minh Hiên, chắc hẳn anh sẽ ghi một câu đạo lý nào đó khá dài, nhưng cô đã đoán sai, trên thiệp chúc mừng chỉ có bốn chữ “sinh nhật vui vẻ”.

Chẳng lẽ anh muốn cô học quản lý tài sản sao?

Trác Sở Duyệt mở thông báo trên di động ra xem, chợt suy nghĩ lại, thôi quên đi.

Cô và Lương Minh Hiên đã không liên lạc với nhau được nửa năm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi