YÊN LẶNG CHỜ BA BỮA CƠM

Bút ký tên rơi xuống đất, Lương Minh Hiên buông hai tay ra, xoay người nhặt lên cho cô.

Trác Sở Duyệt nhận bút và đơn đồng ý phẫu thuật, thấp giọng nói, “Lương Minh Hiên, cháu không thể nói cho chú biết chuyện này.”

Bố cô và Lương Minh Hiên quen biết nhau đã lâu, chắc chắn có không ít bạn bè chung, cho dù tin tưởng anh sẽ không nói ra, nhưng cô cũng muốn giữ thể diện cho bố cô trước mặt anh.

Anh hỏi, “Vậy là cháu muốn…”

“Không, không phải cháu, là… một cô gái cháu quen, cô ấy đang kiểm tra ở bên trong.”

Lương Minh Hiên dịu dàng đáp, “Được, tôi không hỏi cháu đâu.”

Trác Sở Duyệt muốn mỉm cười đáp lại anh, cô miễn cưỡng cong môi, “Cảm ơn chú.”

Đỗ Vãn Phù bước ra khỏi phòng.

Trác Sở Duyệt đứng dậy đi đến trước mặt cô ta và kể lại một lần nữa những lời y tá vừa nói, “Đây là đơn đồng ý, kết quả kiểm tra không có vấn đề, hôm nay có thể phẫu thuật luôn.”

Đỗ Vãn Phù nhận lấy, kê nó trên lòng bàn tay rồi ký tên một cách nhanh chóng, cô ta đưa nó cho y tá, sau đó quay về ngồi ở phía bên kia của ghế sofa.

Trác Sở Duyệt cũng ngồi xuống cách cô ta một khoảng, đôi bên không nói chuyện với nhau như hai người xa lạ, mà vốn dĩ đã là như vậy.

Lương Minh Hiên giữ đúng lời hứa, không hỏi bất cứ điều gì, nhưng thấy cô cứ cụp mắt giống như đang suy nghĩ, lại như buông bỏ mọi thứ, không nói một lời.

Trước kia, khi bọn họ ngồi với nhau, nếu cô không phạm lỗi gì hoặc anh không tức giận thì sẽ không im lặng như vậy.

Cho dù cô đang làm bài tập thì cũng phải gõ vào đồ trang trí trên bàn, tạo thành buổi biểu diễn của ban nhạc nhỏ.

“Tôi nhớ lúc cháu mười bốn tuổi, cháu nghi ngờ mình bị bệnh tim, tôi bảo cháu đến bệnh viện, cháu chỉ muốn nhân cơ hội còn sống trên đời tranh thủ đi ăn một bữa tại nhà hàng hải sản, ăn xong, cháu vui vẻ nói, chết thì chết thôi, ai mà không chết chứ?” Lương Minh Hiên nói với vẻ thích thú, “Lúc ấy tôi còn đoán rằng có phải cháu tự bịa ra chuyện mình bị bệnh để lừa tôi đãi cháu ăn hay không, ai ngờ hôm sau cháu thực sự đến bệnh viện khám.”

Kết quả xét nghiệm cho thấy Trác Sở Duyệt có sức khỏe tốt, bác sĩ miễn cưỡng chẩn đoán cô bị đau dây thần kinh liên sườn, cũng là hiện tượng bình thường trong quá trình dậy thì.

Cô đã sớm bịt kín hai tai, chờ anh nói xong mới lên tiếng, “Chú có thể quên chuyện ngu ngốc này của cháu đi không ạ?”

Lương Minh Hiên bật cười để lộ hết cả hàm răng, chân thành đáp, “Tôi luôn coi cháu là tấm gương, trong tất cả bạn bè của mình, tôi hâm mộ cháu nhất đấy, cháu không bao giờ ép buộc bản thân, không bao giờ buồn phiền, đến chết còn không sợ nữa là.”

Bốc phét thì ai mà chẳng biết, nhưng Lương Minh Hiên biết rõ cô thật sự không sợ, tuy tuổi Trác Sở Duyệt còn nhỏ nhưng lòng rộng như biển.

Trác Sở Duyệt không đồng ý, “Người chú hâm mộ không phải cháu mà là Peter Pan.”

Trẻ con mới không buồn phiền.

Cô nói, “Cháu đã trưởng thành rồi, nói chuyện buồn phiền của mình ra cũng không giải quyết được gì.”

Đỗ Vãn Phù chuẩn bị vào phòng phẫu thuật, cô ta xách chiếc túi du lịch lên, bước hai bước rồi ném xuống bên cạnh Trác Sở Duyệt.

Trác Sở Duyệt hơi giật mình, chưa kịp quan sát nét mặt của cô ta thì cô ta đã xoay người đi theo y tá rồi.

Nhìn bóng lưng Đỗ Vãn Phù, cô có thể cảm giác được cô ta đang sợ hãi.

Sợ không biết sẽ phẫu thuật thế nào, sợ sau khi cô ta đi vào thì Trác Sở Duyệt lập tức bỏ đi.

Để lại một chiếc túi thì có ích gì chứ, nếu cô muốn đi thì cô vẫn sẽ đi thôi.

Đỗ Vãn Phù ngồi xuống thay giày, y tá đóng cửa lại.

Trác Sở Duyệt thở dài.

Lúc Đỗ Vãn Phù điền vào bệnh án, Trác Sở Duyệt chú ý đến bàn tay của cô ta, một đôi tay nhỏ nhắn hơi trắng bệch nhưng không thô ráp chút nào.

Trác Sở Duyệt nghe thấy giọng nói của mình, “Cô ấy mới hai mươi hai tuổi, chỉ lớn hơn cháu có hai tuổi…”

Cô khom lưng vùi mặt vào đầu gối, tóc trượt từ trên cổ xuống.

Trác Sở Duyệt không hiểu, Đỗ Vãn Phù trẻ tuổi nhưng không xinh đẹp, còn mẹ cô trời sinh đã rất đẹp, dù lớn tuổi nhưng dung nhan không thay đổi nhiều, tính cách lại dịu dàng, điều duy nhất không đẹp là đôi chân đã hi sinh để múa.

Vậy tại sao bố lại ngoại tình?

Thật sự cô đơn đến vậy sao?

Lương Minh Hiên nắm bàn tay cô đang đặt trên đầu, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi cô.

Trác Sở Duyệt đột nhiên đứng dậy, “Chú chờ ở đây nhé, cháu đi mua đồ ăn.”

Lương Minh Hiên kéo cô lại, “Cháu muốn mua gì, Triệu Thành đang ở gần đây, cậu ấy lái xe tiện hơn, để tôi bảo cậu ấy đi mua.”

“Cháo gà ạ.” Cô ngồi xuống rồi bổ sung, “Cháu hỏi y tá rồi.”

Lương Minh Hiên nói đùa, “Tôi tưởng rằng cháu đói bụng.”

“Quả thật cháu cũng đói bụng, nhưng giờ món nào cũng không nuốt nổi.”

Toàn bộ quá trình phẫu thuật không đến ba mươi phút.

Đi vào phòng bệnh được trang trí khá ấm áp, cô thấy Đỗ Vãn Phù nửa nằm trên giường.

Y tá nói, “Nghỉ ngơi khoảng một tiếng, nếu không có việc gì thì có thể xuất viện.”

Trác Sở Duyệt gật đầu rồi đi về phía giường bệnh.

Đỗ Vãn Phù thu lại ánh mắt ngẩn ngơ đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, chuyển sang nhìn cô.

Môi cô ta tái nhợt nhưng vẫn cố gắng mở miệng, “Cô về đi.”

Trác Sở Duyệt đặt hộp cháo còn đậy nắp lên chiếc tủ đầu giường, sau đó mới rời đi.

Ra khỏi phòng bệnh, cô thấy Lương Minh Hiên đang chờ trước cửa, anh đứng khoanh tay chăm chú nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường, góc nghiêng trông vô cùng anh tuấn, tay dài mà chân cũng dài.

Nhìn anh năm giây, Trác Sở Duyệt bước đến, “Đi thôi ạ.”

Lương Minh Hiên quay đầu lại vỗ vai cô.

Đi thang máy xuống tầng hầm thứ nhất của bệnh viện, Triệu Thành đỗ xe ở chỗ này rồi tan làm.

Ra khỏi bãi đỗ xe, ánh đèn đêm đã sáng rực rỡ, đẹp đẽ như lọ thủy tinh chứa đầy bóng đèn màu.

Lương Minh Hiên hỏi cô, “Tối nay cháu muốn ăn gì?”

“Chú quyết định đi ạ.”

Không lâu sau, Trác Sở Duyệt vẫn không kìm lòng được mà hỏi, “Thế chúng ta đi đâu vậy ạ?”

Anh cười đáp, "Thử vận may nhé."

Trên con phố này đa số đều là nhà hàng, lớn nhỏ đủ cả, Trung hay Tây gì cũng có.

Xe dừng lại ở khoảng trống ven đường, vừa xuống xe đã thấy quán mì ramen (1) Hirosima trước mặt, tên quán là “Vận May”.

(1) Ramen là một món mì của Nhật Bản. Món này bao gồm mì làm từ lúa mì của Trung Quốc được phục vụ với thịt hoặc nước dùng làm từ cá, thường có hương vị với nước tương hoặc miso, và sử dụng các lớp phủ như thịt lợn thái mỏng, nori, menma, và hành lá.

Vén tấm rèm cửa lên đi vào, bên trong được trang trí với phong cách đậm chất truyền thống của Nhật Bản.

Chỗ ngồi rất ít, chỉ có chiếc bàn gỗ phía trước phòng bếp.

Cô chọn món ramen xương heo và rau xanh, đó là món mì nhúng, nước súp, mì và rau được đựng trong ba bát riêng biệt, không biết hương vị có khiến người ta hài lòng như tốc độ phục vụ không.

Cô gắp mì lên, thổi một chút rồi cho vào miệng, mì nóng đến nỗi khiến cô phải ho khù khụ.

Lương Minh Hiên rút khăn tay ra đưa cho cô, “Ăn chậm một chút.”

Cô lau miệng, cái miệng nhỏ ăn uống một lúc mới hết đói.

“Cháu có thể đến nhà chú ngủ tối nay không ạ?” Ánh mắt Trác Sở Duyệt dừng lại trên miếng thịt nướng trong bát của anh, nghiêm túc nói, “Nếu cháu ở nhà một mình, chắc chắn sẽ buồn phiền đến mức thức suốt đêm, cháu muốn trò chuyện với chú, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”

Ban đầu vẻ mặt của Lương Minh Hiên khá hứng thú, nghe đến cuối thì lại bật cười.

Anh nói, “Tôi đã…”

Lương Minh Hiên chưa nói xong thì tiếng chuông điện thoại của Trác Sở Duyệt vang lên.

Nét mặt Trác Sở Duyệt như đông cứng, cô nghe máy, “Bố đang ở đâu vậy ạ?”

Bên kia trả lời xong, cô tiếp tục nói, “Bố mau về đi, con có chuyện rất gấp muốn… nói với bố.”

Giọng điệu của người ở đầu dây bên kia không kiên nhẫn cho lắm.

“Chiều nay con đã đưa Đỗ Vãn Phù đi bệnh viện, cho nên bố…” Lúc nói đến chữ bố, lòng cô như nghẹn lại, “Mau về đi ạ.”

Sự im lặng của bố khiến Trác Sở Duyệt bối rối, cô vội vàng cúp máy.

Trác Sở Duyệt lại cầm đũa lên một lần nữa, chợt phát hiện trong bát có thêm một miếng thịt nướng.

Lương Minh Hiên làm như không có chuyện gì xảy ra, nói tiếp, “Tôi đã dọn ra khỏi chung cư cũ rồi, gần đây tôi không thường xuyên về nước nên lần này ở tạm trong khách sạn.”

“Không phải chú có một căn nhà ở khu Pok Fu Lam sao ạ?”

“Chưa trang bị đồ đạc gì hết, đừng nói đến giường ngủ, cửa còn không có nữa là.”

Anh nói như đang kể chuyện cười, Trác Sở Duyệt nghe tất cả.

Lương Minh Hiên nói, “Khi nào cháu rảnh sẽ mời cháu qua đó khảo sát.”

“Vâng.”

“Ngày mai nhé?” Anh muốn cô đi giải sầu.

Cô lắc đầu, “Đợi khi nào cháu hết phiền lòng đã ạ, lúc đó cháu sẽ mang tâm trạng tốt nhất đến thiết kế nhà mới cho chú.”

Lương Minh Hiên cười, “Chẳng phải lúc nào nhà nghệ thuật cũng nên buồn rầu sao?”

Trác Sở Duyệt cho rằng mình đã sớm quên người đó, nhưng đột nhiên anh ta chợt lóe lên trong đầu.

Dĩ nhiên Lương Minh Hiên không thể đoán được chi tiết về mối tình của cô, anh chỉ thấy vẻ mặt cô thay đổi, đang định đổi chủ đề.

Cô nở nụ cười thoải mái, “Cháu không phải là nhà nghệ thuật.”

Trác Sở Duyệt ăn hết mấy miếng thịt nướng, lại húp nước dùng, sau đó mới nói, “Nếu chú ở khách sạn thì cháu sẽ không làm phiền chú nữa.”

Anh bất đắc dĩ giải thích, “Tôi ở một mình thôi.”

Trác Sở Duyệt rất khó hiểu, không rõ vì sao bỗng nhiên anh lại giải thích, “À.”

Lương Minh Hiên càng tò mò, quyết định hỏi tới cùng: “Có gì bất tiện sao?”

“Trước đây, dù nhắm mắt cháu cũng tìm được công tắc điện ở nhà chú, trong tiềm thức của cháu cho rằng chỗ đó rất an toàn và có thể ngủ được. Khách sạn thì không giống vậy.”

“Ồ, thì ra tôi là nguyên nhân không an toàn ư?”

Lỗ tai Trác Sở Duyệt nóng lên, cô chọc đũa vào trong bát, nghiêm túc nói, “Cháu sắp hai mươi tuổi rồi, là một người phụ nữ đấy, chú có hiểu phụ nữ là gì không ạ?”

Lương Minh Hiên nghe xong thì cười phá lên.

Bữa tối thích hợp ăn thịt, bất giác cô đã tiêu diệt sạch sẽ bát ramen.

Chỉ mất mười lăm phút, xe đã tới dưới tầng nhà cô.

Lương Minh Hiên dừng xe lại rồi nói với cô, “Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Trác Sở Duyệt mở cửa xuống xe, chưa đi được mấy bước, cô đã quay người lại.

Anh đang quay đầu xe, chậm rãi lái đi, hòa vào ánh đèn đêm bao la.

Có một sự kích động đang dâng lên trong lòng Trác Sở Duyệt, cô nhận ra tối nay có gió vì cô đang chạy theo chiếc xe của anh.

May mắn thay, Lương Minh Hiên chạy chưa xa lắm, anh liếc nhìn kính chiếu hậu rồi lập tức phanh xe lại.

Anh kéo cửa sổ xe xuống, hai giây sau cô xuất hiện bên ngoài cửa xe chỗ ghế lái phụ, phần gáy đã ướt đẫm mồ hôi.

Lương Minh Hiên nghiêm túc nói, “Ăn no như vậy mà chạy thì cháu sẽ bị đau dạ dày đấy.”

Trác Sở Duyệt vừa mới cảm thấy mình như nhân vật nữ chính trong phim điện ảnh, nghe lời nói phá hỏng bầu không khí của anh thì thoải mái cười rộ lên.

Vì vậy, cô vừa cười vừa thở, chờ đến khi hơi thở ổn định lại mới nói, “Xin lỗi chú!”

Lương Minh Hiên hơi sững sờ, dường như đã hiểu cô xin lỗi vì chuyện gì, nét mặt anh dịu lại.

Cô vươn nửa người qua cửa sổ vào trong xe rồi giơ tay ra.

Anh ngầm hiểu và nắm chặt tay cô, ý là sẽ không so đo chuyện cũ nữa.

Trác Sở Duyệt chăm chú nhìn anh, “Tiếp theo, cháu cần phải chúc chú hạnh phúc.”

Lương Minh Hiên tháo dây an toàn ra, rướn người qua xoa đầu cô.

“Về nhà đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi