YÊN LẶNG CHỜ BA BỮA CƠM

Anh nói rằng về để giải sầu, kết quả lại là đi công tác sao?

Khi Lương Minh Hiên định trả lời thì Giang Tuệ Chi đã mỉm cười giải thích, “Chị tới đây gặp bạn, biết tổng giám đốc Lương cũng muốn về nước nên đặt vé cùng chuyến bay luôn.”

Trác Sở Duyệt liếc mắt nhìn cô ta một lần nữa. Giang Tuệ Chi có loại khí chất được tôi luyện khi phát triển ở nước ngoài, đó là sau khi mắc sai lầm không cảm thấy xấu hổ mà còn biết rút kinh nghiệm, càng bị đánh bại thì sự tự tin càng tăng lên.

“Lúc ở trên máy bay, chị đã đề nghị anh ấy dành vài ngày để đi chơi ở Lễ Châu cổ trấn (1), chị ít khi có cơ hội đi du lịch trong nước, nghĩ đến chuyện có thể biết thêm về lịch sử văn hóa Giang Nam, tiếp cận những kiến trúc mộc mạc cổ xưa thì toàn bộ tâm trí chị như chạy về nơi đó.” Cô ta nói xong thì đột nhiên hỏi, “Sở Duyệt, em có rảnh không?”

(1) Lễ Châu cổ trấn là một dịch trạm lớn trên con đường tơ lụa cổ đại ở phía Nam, là một thị trấn cổ nằm ở châu tự trị dân tộc Di Lương Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, cũng là nơi đội binh Hồng Quân đi qua. (Nguồn: Baidu)

Trác Sở Duyệt sững sờ.

Giang Tuệ Chi nói, “Xin lỗi, chị phải khiến em cảm thấy có hứng thú đi cùng thì sếp lớn của chị mới hãnh diện.”

Trác Sở Duyệt không nghe thấy yếu tố lấy lòng trong câu nói đó, có vẻ cô ta thật sự nghĩ như vậy.

Trác Sở Duyệt không muốn đến chỗ toàn người là người, cô không phải kiểu người cố chấp tham gia cuộc vui cho dù phong cảnh ở đó rất đẹp.

“Nhưng em còn phải đi làm, chỉ sợ không có thời gian.”

Giang Tuệ Chi đổi đề tài, “Em là nhà thiết kế à?”

“Vâng.” Trác Sở Duyệt đáp xong thì cúi đầu tìm điện thoại, “Em cần gọi điện thoại một chút.”

“À, xin cứ tự nhiên.”

Lúc này bọn họ đang đứng trên thang cuốn dẫn xuống bãi đỗ xe, Trác Sở Duyệt muốn gọi điện thoại bảo tài xế lái xe đến đây.

Lương Minh Hiên đứng sau lưng cô bất ngờ bật cười một cách khó hiểu.

Anh để lại chiếc Mercedes ở đây, chìa khóa xe do Trác Sở Duyệt giữ, chỉ cần cô muốn thì có thể gọi người mang xe đến, anh có thanh toán phí bảo dưỡng định kỳ, không phải lo lắng xe dính bụi hay hết dầu, vấn đề nan giải là cô không có bằng lái xe nên phải thuê tài xế, thế thì không bằng gọi taxi cho nhanh.

Hơn nữa, ngồi bên trong con quái vật khổng lồ đó suốt một thời gian dài cũng không thoải mái cho lắm.

Sau khi xuống máy bay lại ngồi lên xe, Lương Minh Hiên lập tức cảm khái, “Dùng để dọn nhà thì không sao, bình thường nếu lái xe cũng không thoải mái lắm…”

Trác Sở Duyệt biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô nghiêm mặt thốt lên, “Suỵt!”

“Cháu không cho tôi nói hết, làm sao biết tôi sẽ nói gì?”

“Nếu như chú không có ý định mua xe thì coi như cháu thua.”

Anh cười rộ lên, “Chà, tôi có nên cho cháu thua không nhỉ?”

Giang Tuệ Chi ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu lại nói, “Hai người đã quen biết nhau nhiều năm rồi nhỉ? Cảm giác thật tuyệt vời.”

Giọng điệu không mập mờ cũng không hâm mộ, chắc chắn bọn họ là bạn cũ lâu năm. Sự thật đúng là như thế.

Xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, tài xế hỏi, “Đi đâu ạ?”

Giang Tuệ Chi mở điện thoại để xác nhận địa chỉ khách sạn.

Trác Sở Duyệt nhỏ giọng hỏi anh, “Lúc nãy chú cười chuyện gì vậy ạ?”

“Cái gì?”

“Lúc chú đứng trên thang cuốn ý, chú cười vì chuyện gì ạ?”

Lương Minh Hiên lại cười, “Lầu đầu tiên thấy cháu đối phó với người khác một cách khó khăn như thế.”

“Do cháu chưa chuẩn bị trước thôi.” Để ý thấy Giang Tuệ Chi không còn nói chuyện với tài xế, cô nói tiếp, “Cháu chỉ biết chú tới nhưng không ngờ chú còn dẫn theo bạn gái.”

“Trùng hợp tiện đường thôi.”

Khi nói anh không hạ giọng nên người ngồi trong xe có thể nghe được.

Lương Minh Hiên lấy điện thoại từ trong túi quần ra, do không có chỗ để nên Trác Sở Duyệt cầm lấy rồi nhét vào chiếc túi mà cô đặt trên đùi.

“Chiều nay chú có kế hoạch gì không ạ?” Trác Sở Duyệt hỏi

“Giao cho cháu đấy.” Anh để lộ sự uể oải hiếm thấy, “Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc thôi.”

Lương Minh Hiên nhắm mắt lại và thả lỏng người. Anh mặc một chiếc áo sơ mi nghiêm túc, không đeo cà vạt, không khoác áo vest, thời gian bay suốt mười tiếng đồng hồ chỉ khiến anh phải mở cổ áo.

Trác Sở Duyệt thu mắt lại, không dám tiếp tục nhìn anh nữa.

Thời điểm nhìn thấy Lương Minh Hiên đã là sau nửa năm không gặp, cô rất mong đợi giây phút được gặp anh. Bọn họ vẫn thân thiết với nhau như mọi khi, nhưng luôn tồn tại một khoảng cách khó có thể vượt qua. Thậm chí Trác Sở Duyệt còn không thể bước lên ôm anh dù chỉ là trong chốc lát.

Bởi vì sau khi ôm, chắc chắn cô sẽ càng mất mát hơn.

Giống như một cô gái thích sợi dây chuyền trưng bày trong tủ kính vậy, nếu cô ấy bước vào đeo thử nó một lát thì sẽ không nỡ tháo ra.

Người quản lý khách sạn đã đợi rất lâu, anh ta chào hỏi bọn họ rồi cùng nhau bước vào thang máy lên căn phòng có tầm nhìn tuyệt vời.

Trác Sở Duyệt thản nhiên đi vào phòng anh.

Giang Tuệ Chi làm như vô tình liếc nhìn bọn họ rồi bước về phòng mình.

Điện thoại của Trác Sở Duyệt đã hết sạch pin do chơi game trên xe, khi đi vào phòng cô bước thẳng tới chỗ ổ cắm điện.

Quay đầu lại thấy Lương Minh Hiên đi đến sofa, anh ngồi xuống và mở laptop ra.

Cô hỏi, “Chú không định nghỉ ngơi ạ?”

Mắt anh không rời khỏi màn hình laptop, “Lát nữa.”

Một lúc sau, điện thoại Lương Minh Hiên cầm trong tay rung lên, là một tin nhắn, anh liếc nhìn rồi đứng dậy mở cửa.

Người tới là Giang Tuệ Chi, cô ta cười nói, “Không phải tìm anh đâu.”

“Sở Duyệt…”

Trác Sở Duyệt lập tức đứng lên.

“Đây là chút tấm lòng của chị, em có sự thưởng thức khá tuyệt vời nên không biết nó có làm em hài lòng không.”

Trác Sở Duyệt nhận lấy chiếc hộp gỗ hình đàn piano, trên bề mặt in logo một nhãn hiệu đồng hồ Thụy Sĩ, đủ hiểu giá cả đắt đỏ thế nào.

Cô mở ra, quả thật là một chiếc đồng hồ nữ. Dây đeo mỏng màu đen, vỏ đồng hồ màu vàng hồng, mặt kính được làm từ ngọc bích và thạch anh trong suốt, có cảm giác rất khéo léo.

“Đẹp quá, em cảm ơn chị.” Trác Sở Duyệt không keo kiệt mà nở một nụ cười.

“Em thích là tốt rồi.”

Đưa quà gặp mặt xong, Giang Tuệ Chi tạm biệt.

Trác Sở Duyệt quay lại ngồi xuống ghế sofa, dán mắt nhìn chiếc đồng hồ đang cầm trên tay, trên mặt không có chút vui vẻ nào.

Ý gì đây? Cô từng nói với Lương Minh Hiên rằng mình muốn một chiếc đồng hồ nên anh nói cho Giang Tuệ Chi, sau đó cô ta đến đây tặng quà vì muốn nhân cơ hội này khiến mối quan hệ của các cô thân thiết hơn sao? Anh nói "tiện đường thôi" nhưng sự thật là lừa cô sao?

Khi Trác Sở Duyệt đang không ngừng suy đoán thì Lương Minh Hiên đã móc một chiếc hộp hình vuông ra đưa tới trước mặt cô, “Trùng hợp quá.”

Tất cả những suy nghĩ miên man không vui bỗng tan thành mây khói, cô vội vã mở ra.

Để tiện mang theo, anh đổi chiếc hộp sang kiểu vô cùng bình thường, nhưng dây đeo được làm từ da cá sấu, trên mặt đồng hồ có hình ánh trăng, vỏ đồng hồ là bạch kim khảm kim cương, có giá trị sưu tầm rất cao.

Cô lấy chiếc đồng hồ ra rồi ném cái hộp sang bên cạnh, động tác không có chút quý trọng nào rồi lập tức đeo lên tay.

Trác Sở Duyệt giơ cổ tay lên cao, đánh giá, “Rất hợp với cháu.”

Lương Minh Hiên mỉm cười phối hợp, nói, “Là vinh hạnh của nó.”

Cô tỉ mỉ thưởng thức rồi nghĩ thầm, về sau ra ngoài gặp gỡ bạn bè nên đeo cái này, còn lúc đi làm sẽ đeo cái của Giang Tuệ Chi tặng.

“Nếu chị ấy tặng quà cho cháu sớm thì cháu sẽ không nỡ từ chối lời mời của chị ấy.”

“Cháu sẽ làm vậy sao?” Anh không tin.

Trác Sở Duyệt không thèm để ý lời chế nhạo của anh, cô cầm điện thoại tới bên ghế sofa sạc pin, vừa lướt trang web về trang sức bằng ngọc vừa nói, “Phải chuẩn bị quà đáp lễ mới được, nếu không kịp chú đưa cho chị ấy giúp cháu nhé.”

“Tôi sẽ đưa cháu số điện thoại của cô ấy, cháu tự hỏi địa chỉ đi.”

Trác Sở Duyệt gật đầu, “Chị Giang có bạn trai không ạ?”

“Theo tôi biết thì không có.”

“Còn bạn gái thì sao ạ?” Cô buột miệng hỏi.

Anh lắc đầu, “Không biết.”

Trác Sở Duyệt giả vờ vô tình nói, “Cháu đoán cô ấy thích chú.”

Cô biết nói sau lưng người khác là bất lịch sự, đến chính bản thân cô còn ghét kiểu người không có đầu óc và những người rảnh quá thích nói chuyện nhảm nhí.

Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại, Trác Sở Duyệt chỉ có thể dỏng tai lên đợi câu trả lời của anh.

Lương Minh Hiên dừng lại một lúc mới nói, “Đương nhiên, tôi là sếp của cô ấy mà.”

Không thể biết được anh thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu.

Trác Sở Duyệt đặt điện thoại xuống, chăm chú nhìn anh.

Lương Minh Hiên đưa mắt nhìn cô vài giây rồi mới chú ý đến màn hình điện thoại của cô, “Cháu đang xem gì vậy?”

“Xem thái độ của chú.”

Lương Minh Hiên than thở, “Tôi…” Anh không nói, dường như âm thanh phát ra là ảo giác của cô.

Một lúc sau, anh đóng laptop lại rồi mới nói tiếp, “Thật ra tôi không muốn suy nghĩ đến chuyện này, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cực kỳ thoải mái, tại sao phải tìm thêm sự ràng buộc chứ?”

Anh không muốn để bất cứ ai trong lòng, ngay cả cô cũng không đủ tư cách. Trác Sở Duyệt cố hiểu ý của anh như vậy.

Lương Minh Hiên đứng dậy sờ đầu cô, “Tôi đi tắm đây.”

Anh đi tắm, Trác Sở Duyệt ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, trong lòng cực kỳ khó chịu, giống đau khổ mà dường như cũng không phải đau khổ, có một loại cảm xúc kỳ lạ đang trỗi dậy.

Cô rút dây sạc điện thoại ra, đi đến trước cửa phòng tắm, lớn tiếng nói, “Cháu về trước nhé.”

Tiếng vòi sen bên trong dừng lại.

Nhưng Trác Sở Duyệt không ở lại mà ngênh ngang bỏ đi.

Cô có thể tưởng tượng đến cảnh Lương Minh Hiên vội vàng khoác áo tắm đi ra, sau đó thấy cửa phòng khách sạn đã đóng lại.

Anh đã muốn nghỉ ngơi thì cô lấy lý do gì để ở lại làm phiền chứ?

Trên thang máy đi xuống, điện thoại của Trác Sở Duyệt reo lên, trong lòng cô nhen nhóm chút chờ mong mà rút điện thoại ra, nhưng người gọi là Cố Sùng Viễn. Anh ta nói mình có hai tấm vé xem kịch nói.

Cố Sùng Viễn lên tiếng, “Không chừng có thể mang lại chút linh cảm cho cô.”

“Được. Mấy giờ thế? Gặp nhau ở đâu?” Trác Sở Duyệt hỏi rất nhanh như sợ bản thân sẽ đổi ý.

Ra khỏi khách sạn, đi không tới mười phút, cô đẩy cửa bước vào một quán cà phê, gọi một chiếc bánh mì nướng giăm bông và một tách cà phê mocha.

Chỗ ngồi của cô quay vào trong nên ánh nắng mặt trời không thể chiếu tới, đối mặt với bức tường trơn bóng, cô buộc mái tóc dài lên cao rồi bắt đầu vỗ về dạ dày của mình.

Giữa trưa, tiếng còi xe ồn ào trên đường, vài học sinh ngồi bên cửa sổ đang thảo luận về bài tập, chỉ có Trác Sở Duyệt im lặng ăn uống.

Để nhanh chóng chạy đến sân bay nên cô không có thời gian ăn sáng.

Bảy giờ tối, Cố Sùng Viễn nhìn thấy cô, chỏm tóc đuôi ngựa rủ xuống sau lưng, Trác Sở Duyệt mặc một chiếc áo thun trắng kết hợp với quần jean, tuy cách ăn mặc khá đơn giản nhưng vẫn xinh đẹp như không dính bụi trần. Sau khi cô thắt dây an toàn, anh ta lái xe đến nhà hát nằm trong trung tâm thương mại.

Trên đường đi, Trác Sở Duyệt còn thoải mái trò chuyện với anh ta.

Đến nhà hát thì đèn trong khán phòng đã tắt, vở kịch bắt đầu nhưng tâm trí của cô lại chạy đi đâu mất.

Lương Minh Hiên nói lịch trình buổi chiều giao hết cho cô, mà cô thì sao, để anh một mình ở khách sạn.

Không, cũng không phải một mình, anh còn có Giang Tuệ Chi mà.

Cứ thế, đầu tiên cô lên án bản thân sau đó lại phản bác chính mình, cuối cùng thì việc lên án chiến thắng.

Bởi vì trước đây Lương Minh Hiên đã nhiều lần chăm sóc cô rất chu đáo.

Do cô quen thói, được đằng chân lân đằng đầu, không nhận thức rõ vị trí của mình.

Đột nhiên, tiếng vỗ tay vang lên như sấm làm Trác Sở Duyệt hoảng hốt, cô làm theo mọi người đứng dậy vỗ tay, vở kịch biểu diễn dài hai tiếng mà cô vẫn chưa xem cái gì, thật sự có lỗi với sự vất vả của các diễn viên.

Ra khỏi nhà hát, đi thang máy xuống tầng.

Cố Sùng Viễn nói, “Bành Ngải không nên ở lại với Tô Á, vợ của anh ta mới mang đến cho anh ta cuộc sống như nước sôi để nguội, đây mới gọi là cuộc sống tốt nhất trên đời, nhưng kẻ xấu xa kia lại cho rằng "gần ngay trước mắt đều là rác rưởi, xa tận chân trời mới đẹp đẽ động lòng người". Anh ta nên cô độc cả đời mới tốt."

Trác Sở Duyệt là người xem vô lương tâm nên không hiểu anh ta đang nói gì.

Cố Sùng Viễn nhận thấy cô đang mơ màng nên không tiếp tục đề tài này nữa.

Anh ta đút tay vào túi quần, “Này… cô có đói bụng không?”

Trác Sở Duyệt dừng chân lại rồi nói với anh ta, “Tôi chợt nhớ ra mình có việc quan trọng, hôm nào mời anh ăn cơm sau nhé.”

“Là tôi mời cô.” Cố Sùng Viễn hỏi, “Có cần tôi đưa cô về không?”

“Không cần.”

Trác Sở Duyệt nôn nóng, lo lắng không yên đi về phía trước bắt một chiếc taxi rồi đột nhiên nhớ ra, cô quay đầu lại vẫy tay tạm biệt anh ta.

Đi ngang qua quán bánh bao chiên, cô bảo tài xế đừng lại ven đường rồi xuống xe mua mấy hộp bánh bao chiên, sau đó đến khách sạn Lương Minh Hiên ở.

Quản lý khách sạn không ở đó, cô phải báo số phòng cho lễ tân, nhận được sự đồng ý của khách thì mới có thể lên tầng.

Nên khi Trác Sở Duyệt đi lên đã thấy cửa phòng đang mở hé.

Trác Sở Duyệt đẩy cửa vào thì thấy ngay một thân hình cao lớn sau cánh cửa, anh đứng dựa vào tường ở ngay lối vào, đang cúi đầu xem điện thoại.

“Làm cháu sợ hết hồn!”

Anh cười rộ lên, “Cháu to gan như vậy mà cũng biết sợ sao?”

Lương Minh Hiên mặc áo phông màu xám, vẫn là nhãn hiệu của Ý mà anh thường sử dụng, bên dưới là chiếc quần dài rộng rãi, ánh sáng trong phòng hơi tối càng làm lộ rõ dáng người cao ngất của anh.

Trác Sở Duyệt theo anh bước vào trong phòng, cô loáng thoáng ngửi được mùi sữa tắm.

“Ăn đêm đi chú.” Cô đặt hộp bánh bao chiên lên bàn.

Lương Minh Hiên đỡ lấy cổ, không có ý định ngồi xuống ăn mà lại hỏi, “Cháu đang giận tôi à?”

Cô trợn mắt, buồn bực trả lời, “Không ạ.”

Anh nhìn hộp bánh bao chiên trên bàn, nhướng mày.

Cô vẫn chưa hiểu, mờ mịt nói, “Cháu mời chú ăn đêm.”

Lương Minh Hiên cảm thấy buồn cười, “Tôi không ăn đêm.”

Bây giờ Trác Sở Duyệt mới tỉnh táo, Lương Minh Hiên có thói quen tập thể hình và ăn uống đều đặn, đó là bí mật trẻ mãi không già của anh, “Đúng, chú không ăn đêm.” Cô thì thầm lặp lại, định cất hộp đồ ăn đi.

Anh vươn tay mở chiếc túi ni lông rồi rút đôi đũa ra, “Thỉnh thoảng cũng ăn.”

Mày nhìn đi Trác Sở Duyệt, anh ấy đối xử dịu dàng với mày biết bao.

Ngồi xuống đối diện với anh, cô nói, “Chú cũng biết đấy, ở đây không có gì để tham quan, hay là theo đề nghị của chị Giang, chú đi Lễ Châu cổ trấn với chị ấy đi.”

“Khoảng mười mấy năm trước, tôi với bố đã đến Lễ Châu, lúc đó là đi tham dự một buổi lễ khởi công cổ trấn, chẳng qua là tham quan sự cổ xưa ở đó thôi, nếu đã ngắm một lần rồi thì giờ nó cũng không có thay đổi gì đâu.”

Anh ngước mắt nhìn, “Còn nữa, không phải tôi đến đây ngắm cảnh, tôi chỉ đến để gặp cháu.”

Trác Sở Duyệt giật mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi