YÊN LẶNG CHỜ BA BỮA CƠM

Đến biệt thự, hai người yên vị trong căn phòng trên tầng hai, vì nhà hàng không có menu nên nhân viên phục vụ phải giới thiệu món ăn, “Hôm nay có tôm sông rất tươi, có cả cá mú chấm nữa ạ.”

Mắt Trác Sở Duyệt sáng ngời, “Cá mú chấm á?”

Lương Minh Hiên lập tức hỏi nhân viên phục vụ, “Nấu như thế nào?”

“Hấp ạ.”

Lương Minh Hiên nhìn cô như muốn hỏi ý kiến.

Trác Sở Duyệt gật đầu nói, “Cũng được, thêm cả tôm sông, hoành thánh cua, canh nấm thông, thịt kho tàu…” Cô dừng lại hỏi anh, “Anh muốn ăn thịt bò Kobe không?”

“Em quyết định đi.” Lương Minh Hiên trả lời.

“Thịt kho tàu, sau đó là ít rau sống nữa.”

Chọn món xong, cô nhanh chóng bổ sung, “Tất cả đều không cho hành vào nhé.”

Vì Lương Minh Hiên không thích hành lá nên khi nấu nướng anh ít khi dùng nó.

Nhà hàng nằm ở vị trí hẻo lánh, lại không có nhiều phòng, ngoại trừ tiếng nhạc cổ điển du dương thì không gian yên tĩnh đến khó tin.

Trác Sở Duyệt hỏi, “Lần này anh đến Thượng Hải để gặp em hay vì có chuyện gì khác ạ?”

"Để gặp em, hơn nữa anh cũng muốn đến nhà hàng trên đường Kiến Quốc xem nữa.”

Cô chống cằm, hồi tưởng lại rồi nói, “Món tráng miệng ở đó rất ngon, rượu nho cũng không tệ.”

“Những thứ khác không để lại ấn tượng gì với em à?” Lương Minh Hiên hỏi.

“Đã lâu quá rồi, về sau em cũng không đến đó nữa.”

“Sau khi tan làm em có thể ghé qua đó ăn bữa cơm.”

“Kết thúc một ngày làm việc, em chỉ muốn ăn mì thôi, em không thể xông vào phòng bếp của nhà hàng và bảo rằng tôi muốn một bát mì trứng rán được.”

“Sao lại không thể?” Anh nghiêm túc hỏi.

“Sao em có thể không biết xấu hổ mà làm hỏng bầu không khí chứ.”

“Anh không tin tưởng dầu ăn và gia vị của mấy quán cơm ven đường, nguyên liệu làm bánh mì sandwich ở cửa hàng tiện lợi cũng không được tươi lắm, nếu ăn những thứ này trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em.”

Trác Sở Duyệt cảm thấy mình có lý do để bào chữa, “Nhưng em không biết nấu cơm, không nhớ thứ tự khi xào rau, thậm chí em còn không phân biệt được thức ăn đã chín hay chưa nữa.”

“Do em không thật sự muốn cải thiện đấy chứ.”

Trác Sở Duyệt không giải thích, cũng chẳng nói chuyện nữa.

Sau món nguội là tôm nõn nấu măng tây thì các món Tây cũng được mang lên, những con tôm được bóc vỏ trông khá tươi. Cá mú chấm hấp được chế biến theo kiểu cá lọc sạch xương, đầu cá có màu sắc tươi đẹp, thịt cá mang hương vị ngọt và thanh.

Các món đã gọi đều được bưng lên bàn.

Trác Sở Duyệt vừa cầm đũa lên, bỗng nhiên hỏi, “Nếu hóa đơn nhiều hơn 2000 tệ, anh có thể trả tiền giúp em không ạ?”

Lương Minh Hiên hỏi thẳng, “Em muốn anh đãi hay do em không có tiền?”

“Em không có tiền.”

“Bây giờ mới đầu tháng thôi mà.”

“Lương cơ bản của em là 3000 tệ, chi phí thiết kế một căn phòng 60 mét vuông vào khoảng 80 tệ. Tháng này em trả tiền thuê nhà, điện, nước thì không còn lại bao nhiêu, em đang định mua gối ôm lông ngỗng nữa vì mùa đông sắp tới rồi.”

Lương của Trác Sở Duyệt nhìn có vẻ cao, nhưng thực tế chỉ đủ chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày và cảm thấy hài lòng với chút đồ vật nhỏ xa xỉ.

Điều quan trọng nhất là cô không muốn giảm bớt chất lượng cuộc sống của mình, ví dụ như thuê chung phòng với người khác để chia tiền thuê, cô không muốn phải mạo hiểm trừ khi đó là bạn bè thân thiết.

May mắn là Trác Sở Duyệt không cần nuôi gia đình, không cần lo lắng việc sẽ tiêu hết sạch lương hàng tháng, cũng không có kế hoạch gì cho tương lai.

Lương Minh Hiên là "tương lai" duy nhất mà cô giành được cho mình, Trác Sở Duyệt cực kỳ cảm ơn bản thân.

“Em không định mua nhà ở Thượng Hải hả?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu không cần suy nghĩ, “Không ạ.”

“Nếu em muốn tiếp tục phát triển ở thành phố này thì có thể suy nghĩ đến việc chúng mình sống chung không?” Lương Minh Hiên nói, “Anh cũng chán ở khách sạn rồi.”

Sống với anh nghe thật hấp dẫn biết bao, cô sững sờ, dễ dàng đồng ý.

Lương Minh Hiên nói, “Thực ra anh mong em có thể đi Pháp với anh.”

Cô ngẩn người, cụp mắt, mở miệng định lên tiếng thì anh đã nói tiếp, “Anh biết em không từ bỏ được sự nghiệp của mình, anh chỉ nói vậy thôi.”

Trác Sở Duyệt dùng thìa khuấy vài cái rồi chậm rãi uống chút canh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi, “Đêm nay đến nhà em nhé?”

Lương Minh Hiên không ngờ cô đột nhiên nói vậy nên nhìn cô đầy bất ngờ.

“Lần trước anh đến, em cũng vừa mới dọn vào ở nên nhà cửa còn trống không. Bây giờ nó đã rất ấm áp rồi nên có thể anh sẽ thích, nếu anh không thích thì chúng ta dọn đến nơi anh thích nhé.”

Lương Minh Hiên gật đầu rồi gắp miếng cá đặt vào bát cô.

Ra khỏi nhà hàng ở biệt thự, Lương Minh Hiên mở bản đồ trên điện thoại để tìm một đường khác đến chỗ đỗ xe.

Có lẽ lúc bọn họ đang ăn cơm đã có một cơn mưa nhỏ, dưới ánh đèn, mặt đường được gột rửa càng thêm bóng loáng, thấp thoáng sau bụi cây hai bên đường là những kiến trúc tô giới (1) có từ những năm 30 của thế kỷ 19.

(1) Tô giới: khu đất mà các đế quốc xưa chiếm của Trung Quốc để cho họ đến buôn bán.

Trác Sở Duyệt thích thú khi anh ôm lấy mình bước về phía trước, cô chăm chú nhìn bản đồ chỉ đường nên không chú ý đến những vũng nước nằm rải rác dưới đất, anh mở miệng nhắc nhở, giọng nói như nụ hôn lên đầu cô, “Em cẩn thận dưới chân kìa.”

Về đến khu dân cư, Lương Minh Hiên dừng xe trước cửa khu nhà rồi nói với cô, “Em lên tầng trước đi, anh tìm chỗ đỗ xe.”

Trác Sở Duyệt xuống xe nhưng không nghe lời anh lên tầng mà đứng ở hành lang trước cửa chờ. Một lát sau cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, khi quay đầu lại thì bắt gặp một cô gái hàng xóm đang xách túi rác từ trên tầng bước xuống.

Cô ta cất giọng thân thiết hỏi, “Em về trễ thế, đã ăn cơm chưa?”

“Rồi ạ.” Không đợi cô ta hỏi, Trác Sở Duyệt tiếp tục nói, “Em đang đợi bạn trai, anh ấy đi đỗ xe.”

Cô ta nhướng mày, tò mò hỏi, “Là chàng trai đưa em về hôm trước hả?”

Trác Sở Duyệt đoán rằng người mà cô hàng xóm nói đến là Cố Sùng Viễn, anh ta đưa cô về nhà vào đêm cô uống say.

“Không, không phải chị ơi, đó là bạn em.”

“À, à, vậy chị đi vứt rác đây.”

Thùng rác chỉ cách khu dân cư vài bước chân, cô hàng xóm quay lại đúng lúc Lương Minh Hiên bước ra từ trong bóng đêm.

“Người này…” Cô hàng xóm nhanh chóng đánh giá anh từ trên xuống dưới rồi quay sang Trác Sở Duyệt, “Là bạn trai em hả?”

Trác Sở Duyệt cười gật đầu.

Hai người và cô hàng xóm cùng đi lên tầng.

Cô ta tranh thủ hỏi Lương Minh Hiên, “Anh làm việc ở đâu thế? Nơi khác hả?”

Anh thật sự có khí chất hơn người, không giống kiểu người phải dựa vào phụ nữ để kiếm sống, đêm hôm khuya khoắt đến nhà bạn gái thì chắc chắn anh không sống ở đây.

Lương Minh Hiên trả lời, “Vâng, tôi không sống ở trong nước.”

"Làm việc ở nước ngoài à? Hay quá, thế hai người bên nhau bao lâu rồi?”

Trác Sở Duyệt trả lời giúp anh, “Một ngày ạ.”

Cô hàng xóm sửng sốt, thấy Lương Minh Hiên lịch sự mỉm cười thì nghĩ có vẻ đúng là vậy rồi.

Đến tầng bốn, Trác Sở Duyệt lên tiếng, “Chị Vương ngủ ngon nhé.”

Cô hàng xóm bừng tỉnh, vội đi về hướng nhà mình, “Ngủ ngon nhé, chúc em ngủ ngon.”

Lại đi lên một tầng nữa, Trác Sở Duyệt quay đầu nhìn xung quanh, khi không thấy ai thì mới vừa mở cửa vừa nói, “Mấy ngày trước chị ấy còn muốn giới thiệu đứa cháu họ ở nhà bà con xa cho em làm quen nữa cơ.”

“Người hàng xóm kia à?” Lương Minh Hiên hỏi.

“Vâng.”

Cô bước vào phòng, bật đèn lên rồi ngồi xổm xuống trước tủ giày tìm dép lê đi trong nhà.

Chợt nghe thấy anh hỏi, “Điều kiện của cháu họ cô ta chắc không tốt hơn anh đâu nhỉ?”

Trác Sở Duyệt sửng sốt, lập tức hiểu rằng anh đang ghen, khóe miệng cong lên, “Điều kiện thế nào thì em không biết, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi… em không muốn hẹn hò với ai ngoại trừ anh.”

Cô đặt dép lê xuống trước đôi giày da của Lương Minh Hiên.

Lương Minh Hiên thay giày sang đôi dép lê bằng bông vải, đi một bước là tới phòng khách, vì diện tích rất nhỏ nên anh nhìn một vòng không sót chỗ nào, “Ở đây và những gì anh nghĩ…”

Cô lau nhẹ đôi giày cao gót rồi bỏ vào trong hộp, tiếp lời anh, “Khác hoàn toàn ạ?”

“Gần giống nhau.” Anh nói nốt câu.

Trác Sở Duyệt trang trí những món đồ mình yêu thích khắp nhà mà không để ý đến phong cách, đủ loại kiểu dáng chen chúc nhau trong một không gian nhỏ hẹp nhưng bất ngờ là lại rất độc đáo.

Cô khó hiểu hỏi, “Sao anh biết được, anh mới đến đây lần đầu mà nhỉ?”

“Ý anh là rất giống với chỗ em ở.”

Đây là lời khen hả? Trong lòng Trác Sở Duyệt đầy nghi ngờ, cô vào phòng bếp rót nước.

Lương Minh Hiền ngồi xuống ghế sofa, thở dài một hơi rồi bắt đầu dọn dẹp bàn trà bừa bộn, sắp xếp lại chồng sách báo, vậy mà phát hiện một chiếc gạt tàn thuốc bằng gốm.

“Trác Sở Duyệt.” Anh quay đầu gọi.

Cô cầm hai cốc nước ấm từ trong bếp đi ra thì nhìn thấy gạt tàn trên tay anh.

Trác Sở Duyệt nháy mắt mấy cái, nói: “Đây là hành động nghệ thuật đấy ạ.”

Anh bật cười, “Nghệ thuật gì?”

Trác Sở Duyệt bước tới ngồi bên cạnh anh, cô đặt cốc nước xuống, “Em muốn trải nghiệm nỗi buồn phiền và đau khổ trong cuộc sống, bắt đầu từ thuốc lá.”

Nghe những lời nói vô nghĩa của cô, Lương Minh Hiên dùng ngón tay gõ lên trán cô một cái.

Anh đổ gạt tàn đi, “Đồ nào đang dùng hay không dùng nữa, em đều không thèm dọn dẹp, cứ bày bừa như vậy mà em cũng cảm thấy thoải mái sao?”

Cô không chịu được phải cãi lại, “Cực kỳ thoải mái.”

Lương Minh Hiên dừng làm việc, nhìn cô.

Trác Sở Duyệt vội vàng làm động tác kéo khóa miệng mình lại.

Vẫn còn một chút bụi bám vào đáy gạt tàn, anh mang nó vào phòng bếp rửa.

Trác Sở Duyệt mở TV xem tiếp bộ phim "Magic In The Moonlight" mình đang xem dở tối hôm qua.

Lương Minh Hiên quay lại thì thấy cô đang ôm đầu gối, còn lên tiếng kể tình tiết của bộ phim cho anh nghe, “Anh ta là nam chính, một nhà ảo thuật nổi tiếng ở Trung Quốc, cô gái tóc ngắn màu vàng hồng là nữ chính, cô ấy nổi tiếng là người có thể giao tiếp với linh hồn, nam chính cho rằng đây là một bà đồng nhỏ cố ý lừa bịp người ta nên muốn vạch trần thủ đoạn của cô ấy.”

“Vậy cô ấy có thể giao tiếp với linh hồn thật không?”

Trác Sở Duyệt trả lời, “Còn chưa vạch trần, nhưng mà không quan trọng.”

“Không quan trọng?”

“Đây là phim tình cảm mà, ai thèm quan tâm cô ấy có thể thấy ma hay không chứ.”

Lương Minh Hiên bật cười.

Cuối phim, nữ chính đã dùng thủ đoạn của mình để trả ơn nam chính, tình cờ tiếng chuông điện thoại của Lương Minh Hiên reo lên, anh nghe máy.

Trác Sở Duyệt huých anh rồi chỉ ra cửa sổ, “Chỗ đó tín hiệu tốt.”

Lương Minh Hiên đứng dậy đi tới bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, đầu ngón tay đặt trên bàn làm việc, anh nhìn thấy dụng cụ vẽ tranh đặt ở góc tường.

Cúp điện thoại, anh cầm món đồ gốm trên bàn lên, xoay người hỏi, “Đây là cái gì vậy em?”

Trác Sở Duyệt quấn chiếc chăn len lông cừu Merino (2), ngáp một cái rồi nói “Bình hoa Lladró (3) đấy anh, một vũ hội hóa trang.”

(2) Lông cừu Merino có những đặc điểm ưu việt. Loại len này được ví như lò xo, có khả năng dãn ra co lại và trở về hình dạng ban đầu. Xơ len cừu có thể co giãn, uốn cong tới 20.000 lần trước khi bị đứt. Mỗi bộ lông cừu trưởng thành trung bình đủ để may 3 bộ đồ nam giới, 6 bộ váy dài và 70 đôi tất. Nối các xơ của 61 con cừu sẽ có chiều dài bằng khoảng cách từ trái đất đến mặt trăng. Xơ len cừu Merino nhỏ hơn sợi tóc người năm lần

(3) Lladró là thương hiệu gốm sứ danh giá bậc nhất thế giới có xuất xứ từ Tây Ban Nha.

Ánh mắt của anh dịu lại, “Em đi ngủ đi.”

“Vậy anh có quay lại khách sạn không ạ?”

“Anh nghỉ ngơi trên ghế sofa nhà em nhé, được không?”

“Không thành vấn đề, nhưng…” Cô nói, “Giường của em cũng không nhỏ lắm đâu.”

Lương Minh Hiên mỉm cười, “OK.”

Trác Sở Duyệt cũng nói, “OK.” Sau đó cô đi vào phòng ngủ, lấy chăn trong tủ quần áo ra trải lên giường.

Anh bước vào, cô vội trốn vào phòng tắm rửa mặt.

Trác Sở Duyệt thay đồ ngủ xong bước ra, “Trong nhà có bàn chải đánh răng mới, em để trong cốc ý, nếu anh muốn tắm thì có thể dùng khăn tắm."

Mở chiếc đèn ở đầu giường lên, còn lại đều tắt hết, cô lật sách ra đọc một cách nghiêm túc.

Lương Minh Hiên bước ra khỏi phòng tắm, Trác Sở Duyệt bình tĩnh vỗ lên giường, “Anh ngủ ở đây đi.”

Anh ngồi xuống, “Đừng xem nữa, mau ngủ đi em.”

Lương Minh Hiên cầm lấy quyển sách rồi đánh dấu trang giúp cô, sau đó đặt nó lên chiếc tủ ở đầu giường.

Tắt chiếc đèn duy nhất xong, họ lần lượt nằm xuống giường. Chiếc giường không lớn cũng không nhỏ nhưng hai người muốn nằm thoải mái phải dính sát vào nhau, Trác Sở Duyệt sờ lòng bàn tay của Lương Minh Hiên ở dưới chăn rồi tựa đầu lên vai anh, sau đó nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi