YÊN LẶNG CHỜ BA BỮA CƠM

Editor: March PhạmBeta: An HiênChiếc xe chạy từ bãi đỗ xe vào trong màn mưa mịt mù, gió không ngừng đập lên cửa sổ xe.

Trong xe đã mở điều hòa nên ghế ngồi rất ấm áp.

La Tiểu Thiến ngồi ở ghế lái phụ, vừa buộc lại kiểu tóc đuôi ngựa vừa thì thầm, “Trời mưa thế này không biết mẹ có về nhà không, quần áo phơi ở nhà còn chưa cất.”

Chàng trai trẻ lái xe định mở thiết bị dẫn đường.

Trác Sở Duyệt thấy thế thì vội lên tiếng, “Tôi đến cửa tàu điện ngầm ở gần đây thôi.”

Anh ta thoáng nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi rời mắt đi.

La Tiểu Thiến quay xuống hỏi cô, “Chị muốn về nhà ạ?”

“Ừ.”

“Để bọn em đưa chị về nhà trước nhé.” La Tiểu Thiến nhiệt tình và quan tâm nói, “Mưa to như vậy, đi tàu điện ngầm phiền phức lắm, hơn nữa chị lại không mang ô nữa.”

Trác Sở Duyệt chưa kịp từ chối ý tốt của cô nàng thì màn hình điện thoại sáng lên, cô đành lên tiếng, “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.”

Người gọi tới là sếp của cô, vừa nghe máy anh ta đã hét ầm lên, “Cô nói gì với khách hàng vậy hả?”

Cô cực kỳ khó hiểu, “Em nói gì ạ?”

La Tiểu Thiến dùng khẩu hình miệng hỏi cô, “Đi chỗ nào ạ?”

Trác Sở Duyệt che điện thoại lại rồi nói với cô ấy, “Khu Mẫn Đông, đường Toàn Hối.”

La Tiểu Thiến làm động tác tay OK.

Ở đầu dây bên kia, sếp lên tiếng: “Nếu biết thì tôi còn hỏi cô à?” Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp, “Người ta nói thái độ của cô có vấn đề.”

“Có vấn đề gì chứ?”

Giọng điệu dửng dưng của cô khiến anh ta sốt ruột đến phát cáu lên, “Khách hàng nói phải thay đổi người thiết kế, ý là muốn đổi cô đấy!”

Trác Sở Duyệt suy nghĩ rồi đáp, “Em không có ý kiến gì.”

Anh ta vô cùng đau đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cô đã theo căn nhà này cho đến tận bây giờ cũng sắp xong việc rồi, không phải là bỏ dở giữa chừng mà là dâng thành quả lao động của mình cho người khác đấy, rốt cuộc cô nghĩ thế nào vậy?”

“Thầy ơi, em không có xích mích gì với khách hàng, cũng không thấy thái độ của mình có vấn đề gì nhưng nếu muốn đổi người thiết kế thì đây là quyền lợi của họ, em không có bất kỳ ý kiến gì.”

Ý của Trác Sở Duyệt chính là cô không có ý định xin lỗi khách hàng.

Anh ta nói, “Cô cứ giận dỗi đi.” Sau đó cúp máy.

La Tiểu Thiến lén lút quan sát cô một lúc mới hỏi, “Chị Trác?”

Trác Sở Duyệt ngẩng đầu, trong đôi mắt tròn như quả hạnh hiện lên chút khó hiểu.

“Họ của chị là chữ Trác nào ạ? Trác của chữ bàn (桌) bỏ hai nét phẩy hả?” (1)

(1) Chữ Trác trong tên Trác Sở Duyệt là chữ 卓

“Đúng rồi.”

Thấy cô có vẻ đã bình tĩnh, La Tiểu Thiến phấn khởi giới thiệu, “Em tên là La Tiểu Thiến, Tiểu Thiến trong xinh đẹp.”

Tiếp đó cô nàng chỉ về phía chàng trai trẻ, “Anh ấy tên Cố Sùng Viễn, là đàn anh của em, từng có một thời rất nổi tiếng trong trường, em không ngờ có thể được làm việc chung công ty với anh ấy.”

Cố Sùng Viễn nói đùa, “Tính cả bố tôi và dì dọn vệ sinh là bốn người, cũng được coi như một công ty lớn rồi.”

“Đương nhiên rồi!”

La Tiểu Thiến vẫn đang cười, quay lại nhìn cô đầy mong đợi.

Cô lập tức nói, “Sở Duyệt, Trác Sở Duyệt.”

“Duyệt nào ạ? Duyệt trong ánh trăng hay là Duyệt trong âm nhạc?”

Cố Sùng Viễn nói, “Duyệt trong vui vẻ.”

Trác Sở Duyệt sững sờ.

Trên gương chiếu hậu chỉ có gương mặt anh ta, mưa trên đường rất to, tiếng mưa rào rào vang dội.

La Tiểu Thiến truy hỏi, “Ai là người đoán đúng vậy?”

Trác Sở Duyệt chậm rãi gật đầu, “Duyệt trong vui vẻ.”

La Tiểu Thiến không phục, “Trước đó chị nói cho anh ấy à?”

Trác Sở Duyệt mỉm cười, “Không phải.”

Cô chỉ nói mình họ Trác thôi.

La Tiểu Thiến quan sát cô, “Sở Duyệt, chị rất ít khi phơi nắng phải không?”

“Tại sao cô lại hỏi vậy?”

“Chị trắng giống như người Đức vậy, em đoán chị biết tiếng Đức.”

Trác Sở Duyệt cười nói, “Tôi không biết.”

Cô ấy lại hỏi, “Người vừa gọi điện là sếp của chị ạ?”

Cố Sùng Viễn luôn tập trung lái xe, lúc này lại cố tìm chai nước khoáng đưa sang ghế lái phụ.

La Tiểu Thiến khó hiểu nhận lấy, “Em không khát.”

“Em sắp điều tra hết hộ khẩu nhà người ta rồi, mau nghỉ ngơi một chút đi.”

La Tiểu Thiến chợt nhận ra, vội nói, “Em hay nói luyên thuyên, chị đừng để ý nhé.”

“Không sao đâu.”

“Sở Duyệt.”

“Hả?”

Trác Sở Duyệt đáp lời rồi mới nhận ra người gọi tên cô là giọng nam, giọng anh ta không hoàn toàn trầm thấp mà có thêm phần trong sáng.

Cố Sùng Viễn hỏi, “Cô tìm được số điện thoại cửa hàng ở đâu vậy?”

Cô nhớ lại một lúc rồi nói, “Trên một diễn đàn dành cho người thích đồng hồ.”

Xe đỗ tại cửa ra vào tàu điện ngầm trên đường Toàn Hối.

Trác Sở Duyệt cảm ơn một lần nữa, sau đó xuống xe chạy vào một cửa hàng tiện lợi.

May mắn là trời đã tạnh mưa, chỉ còn chút mưa lất phất không làm người ta bị ướt.

Quay đầu nhìn ra ngoài, chiếc xe đưa cô về nhanh chóng chạy về phía trước và rời khỏi tầm mắt.

Trên xe, La Tiểu Thiến cúi đầu liếc nhìn điện thoại, nói “Đàn anh, mẹ em vừa nhắn tin báo tối này bà không về nhà nấu cơm. Vậy em có thể tới chỗ anh ăn chực không?”

“Không cần về nhà cất quần áo à?”

“Đã mưa gần một tiếng đồng hồ rồi, còn cất quần áo làm gì nữa.”

Xe lái vào một khu dân cư, mưa cũng tạnh hẳn.

Tai Diêu Tứ Bình rất tinh, vừa nghe ngoài cửa có tiếng động đã chạy ra mở cửa.

Trông thấy La Tiểu Thiến, anh ta hỏi, “Sao em lại đến nữa vậy?”

Diêu Tứ Bình ở nhờ nhà Cố Sùng Viễn suốt một thời gian dài, hai người là bạn thân chơi với nhau từ hồi bé.

“Em cứ đến đó, có giỏi thì đánh em đi.”

Diêu Tứ Bình chằng muốn trêu chọc cô nàng mà quay sang hỏi Cố Sùng Viễn, “Bữa tối chúng ta ăn gì, tớ đói muốn chết rồi.”

“Cứ để tên quỷ lười biếng này chết đói luôn đi.” La Tiểu Thiến đẩy anh ta ra, bước vào nhà.

Cố Sùng Viễn thay giày, tháo kính xuống rồi vuốt sống mũi.

“Mì sốt tương đen đi.” Anh ta nói.

Mở tủ lạnh, khí lạnh thoát ra bên ngoài.

Ba người làm nhiệm vụ của mình trong phòng bếp.

Cố Sùng Viễn bắt đầu nói, “Hôm nay tớ gặp Trác Sở Duyệt đấy.”

“Ai cơ?” Diêu Tứ Bình hỏi.

La Tiểu Thiến ngừng rửa thớt gỗ, cô ấy phản ứng lại ngay, “Đàn anh, trước kia anh đã biết Sở Duyệt rồi ạ?”

Anh ta trả lời Diêu Tứ Bình, “Nữ sinh trung học.”

Diêu Tứ Bình chợt bừng tỉnh, “A! Trác Sở Duyệt kia à?”

La Tiểu Thiến vung dao, “Hai anh đều biết chị ấy ạ?”

Diêu Tứ Bình né tránh, anh ta vội chặn cánh tay cô nàng, “Đừng cầm dao quơ khắp nơi như thế.”

“Mau kể em nghe với!”

Anh ta vừa nấu nước đun mì vừa nói, “Trước đây, anh với Sùng Viễn học tại trường Tam Trung ở khá xa thành phố, cách một con dốc có trường trung học nữ sinh, mấy cô nàng ấy có thể được coi là học trường quý tộc, trường họ còn có đồng phục nữa đấy, đâu giống như bọn anh cả năm đều mặc quần áo thể thao chứ.”

La Tiểu Thiến cúi đầu cắt thịt ba chỉ, sốt ruột lên tiếng, “Anh nói vào điểm chính đi.”

Diêu Tứ Bình nói tiếp, “Có một lần toàn tỉnh thi đề chung, Sùng Viễn thi xếp thứ nhất, rất nhiều người tò mò về cậu ấy nên đều chạy tới trường chiêm ngưỡng dung nhan của cậu ấy, trong đó có một nữ sinh trung học vô cùng xinh xắn, lúc cô ấy tới bọn anh còn đang trong tiết học, cô ấy không vào được nên đành nằm bò trên hàng rào bảo vệ rất cao, khi thấy Sùng Viễn thì bật cười, còn chào hỏi cậu ấy nữa, hay thật, nam sinh lớp bọn anh đều không có tinh thần để học nữa, chỉ nghĩ cách làm thế nào để bắt chuyện với cô ấy thôi.”

Trong lớp bọn họ có một nam sinh thăm dò được cô bé xinh xắn kia tên là Trác Sở Duyệt.

Không nên gọi cô ấy là cô bé xinh xắn mà nên gọi là quả anh đào trên cây ai cũng muốn hái mới đúng.

“Lúc ấy, giáo viên trong trường còn gặp Sùng Viễn rồi nói với cậu ấy, “Đừng gọi bạn của em tới trường nữa”, Sùng Viễn rất uất ức đáp, “Em không quen cô ấy”, thú vị lắm.”

La Tiểu Thiến nghe xong thì cực kỳ nghi ngờ, “Nhưng hình như Sở Duyệt không nhận ra đàn anh.”

Lần này Diêu Tứ Bình cũng thấy nghi ngờ, anh ta quay sang nhìn Cố Sùng Viễn, “Ủa, cô ấy không nhận ra cậu sao?”

Cố Sùng Viễn vươn tay ra thử nhiệt độ dầu trong nồi, bình tĩnh nói, “Cô ấy không nhớ tớ.”

Quá trình làm mì sốt tương đen rất đơn giản, mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn dùng bữa tối.

Cố Sùng Viễn đột nhiên hỏi, “Tiểu Thiến, em đưa số điện thoại của anh lên diễn đàn phải không?”

La Tiểu Thiến gật đầu, “Năm ngoái công ty vừa chuyển đến nên chưa kịp lắp điện thoại bàn, lúc em lên diễn đàn thấy có người hỏi thăm, không kịp suy nghĩ gì mà đưa số điện thoại của anh luôn.”

Cô nàng cam đoan, “Về nhà em sẽ xóa ngay.”

“Đừng quên đấy.”

La Tiểu Thiến suy nghĩ rồi nói, “Có cần báo cho Sở Duyệt không ạ, lỡ chị ấy không biết lại đưa số điện thoại của anh cho người khác.”

Diêu Tứ Bình nuốt mì xong thì ngẩng đầu hỏi, “Liên quan gì đến Trác Sở Duyệt?”

“Chính chị ấy đã gọi vào số điện thoại di động của đàn anh đấy ạ.”

Diêu Tứ Bình cười hì hì, “Đây không phải là cái người ta thường nói, ngàn năm nhân duyên một sợi tơ (2) sao?”

(2) Ngàn dặm nhân duyên một sợi tơ là một câu chuyện thời Đường, người đời sau lưu truyền rằng đây là lời mang tính biểu tượng cho duyên phận, ý chỉ cặp vợ chồng được vận mệnh sắp đặt, do nguyệt lão âm thầm dùng chỉ đỏ se duyên với nhau.

Cố Sùng Viễn nói, “Chú Diêu dặn cậu ăn uống cho đàng hoàng, không có việc gì thì nói ít một chút.”

“Bố tớ còn bảo cậu nhanh chóng tìm bạn gái nữa kìa.”

Trong căn hộ nhỏ trên đường Toàn Hối, phòng khách không bật đèn, chiếc ô vừa mua ở cửa hàng tiện lợi đang đứng dựa vào cạnh tủ giày.

Trác Sở Duyệt bước ra khỏi phòng tắm rồi đi vào bếp, sàn gỗ phòng khách đã cũ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Cô bỏ anh đào vào trong chiếc bát thủy tinh, mở nước rửa thật sạch.

Sau đó lại lấy một hộp sữa chua ra uống.

Bữa tối chính là một bát anh đào và một hộp sữa chua. Cô ngồi xuống bàn làm việc thì mới nhớ hình như đêm nay không có việc gì để làm.

Trác Sở Duyệt ôm đầu gối, chán nản một lúc lâu mới ngồi thẳng dậy gọi điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, cô lên tiếng, “Lương Minh Hiên.”

Sau đó cô nghe tiếng nói chuyện ồn ào ở đầu bên kia điện thoại.

“Chú đang họp ạ?”

Anh trả lời, “Tôi đang ở triển lãm xe.”

“Chú lại muốn mua xe ạ?” Không đợi anh trả lời cô đã nói, “Chú tiết kiệm tiền đi, để dành mua đồng hồ cho cháu.”

“Đồng hồ?”

Trác Sở Duyệt lục túi của mình, “Rất lâu trước đây chú có tặng cho cháu một chiếc đồng hồ, chú còn nhớ không?”

Lương Minh Hiên trả lời: “Nhớ, làm sao vậy?”

“Nó hỏng mất rồi.” Cuối cùng cũng rút được chiếc đồng hồ ra, “Hôm nay cháu mang đồng hồ đi sửa, người ta nói tốt nhất là tìm hóa đơn mua hàng rồi gửi đến cửa hàng chính hãng để sửa.”

“Có lẽ không tìm thấy đâu, tôi sẽ tặng cháu một chiếc khác.”

“Vâng.” Cô nghiêm túc nói, “Chú đừng mua xe nữa, hãy nghĩ xem gara của chú còn chỗ đỗ không?”

Cô nghe thấy tiếng Lương Minh Hiên cười, “Được rồi.”

Tuy nhiên Trác Sở Duyệt vẫn không tin lắm, dù sao sưu tầm xe cũng là một trong những sở thích của anh.

Đáng tiếc là cô không có thân phận thích hợp để trói buộc anh.

Bởi vì lúc cô mười lăm tuổi, Lương Minh Hiên đã hứa rằng anh sẽ mãi mãi là bạn của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi