YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Hàn Dĩnh bên trong phòng bao bên cạnh nhận được tin nhắn mẹ ruột, bảo rằng ba cô đã để ý đến người đàn ông bên cạnh cô mà điều tra, có vẻ thông tin không tốt lắm, ông ấy rất tức giận.
Cô muốn nhắn lại mấy câu rằng cô và Sandy không phải như họ nghĩ nhưng chưa kịp nhắn thì cửa phòng bao đã mở ra.
Hàn Dĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Thương Nguyên kéo tay Doãn Mộ Tư đi vào, phía sau là…
Lục Vũ Thần…
Cô cứ nghĩ bản thân nhìn nhầm, sao Lục Vũ Thần lại có mặt ở đây?
Đêm nay là tiệc mừng đôc thân của Doãn Mộ Tư, sao có thể có mặt người đó.
Doãn Mộ Tư đi lại ghế bên cạnh Hàn Dĩnh ngồi xuống, Hàn Dĩnh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn muốn khóc đến nơi kia thì không khỏi đồng cảm vơi cô ấy.
Sandy rất là nhanh, hắn bước vào tiếp theo sau đó cũng ngồi bên cạnh Hàn Dĩnh, lưng hắn tựa vào ghế, bàn tay gác qua chiếc ghế của Hàn Dĩnh phía sau.
Doãn Mộ Tư nhìn hành động của Sandy, xem ra là Hàn Dĩnh khó mà tách ra được liền nhỏ giọng nói""Dĩnh Dĩnh, tớ có cảm giác cậu không thoát được, không thì cứ làm theo ý hắn ta đi."
Mặc dù Sandy hay làm những điều không giống ai, nhưng cô biết hắn một thời gian, hắn không phải kẻ xấu xa.
Còn về phương diện tình cảm thì cô không chắc, phải quan sát thêm, chỉ sợ như Cố Triết là nam nhân mắt mù.
Hàn Dĩnh cười nửa miệng:"Mộ Mộ, cuối cùng cậu ở phe nào?"
Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Tớ chỉ nói trực giác của tớ."
Hàn Dĩnh liếc mắt về phía Lục Vũ Thần một cái:"Cậu nên tự lo đi, theo trực giác của tớ thì tình hình của cậu không tốt lắm."
Doãn Mộ Tư liếc nhìn về phía Lục Vũ Thần, bắt gặp ánh mắt sắc bén lạnh lùng kia liền giả vờ bình tĩnh quay mặt đi.
Đúng vậy, cô nên tự lo cho bản thân trước.
Từ Oánh và Trần Chí Kiên và mọi người lần lượt đến, trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.
Một lát sau, Cố Triết và Bạch Giai Giai cũng tiến vào.
Bạch Giai Giai nhìn về phía Hàn Dĩnh xuất hiện liền nhìn về phía Cố Triết, chỉ thấy Cố Triết dừng chân, ánh mắt nhìn về phía Hàn Dĩnh và bàn tay của người đàn ông bên cạnh.
Sandy nhếch môi cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Doãn Mộ Tư không ngờ Cố Triết và Bạch Giai Giai thực sự đến để tham gia cuộc vui tối nay.
Tất cả mọi người tại nơi này đều biết mối quan hệ giữa Cố Triết và Hàn Dĩnh ly hôn bởi vì Bạch Giai Giai xen vào.
Bầu không khí liền bắt đầu ngượng ngùng, lúc đầu không khí nhộn nhịp bây giờ lại trở nên yên tĩnh.
Bên này Hàn Dĩnh lại rất bình thản, sắc mặt không chút thay đổi, như chưa từng quen biết Cố Triết.
Trong thực tế, sau khi một màn bên kia, Cố Triết cảm giác hối hận khi bước qua bên này.
Lúc Doãn Mộ Tư và Từ Oánh xuất hiện mà không có Hàn Dĩnh hắn đã cảm thấy là lạ, không ngờ lại gặp ở bên này.


Lúc này không thể quay người ra ngoài cũng không cần phải làm như vậy.
Vì Hàn Dĩnh và hắn đã ly hôn, không còn liên quan đến nhau.
Bạch Giai Giai cảm thấy tình thế không tốt liền ngập ngừng hỏi:"Anh Triết, chúng ta đi thôi."
Cố Triết nhìn quanh căn phòng sau đó cười với Bạch Giai Giai liền nói:"Đã đến rồi thì cứ ngồi xuống chơi."
Nơi này có Hàn Dĩnh, nếu hắn quay lưng bỏ đi chẳng khác nào bản thân làm việc xấu phải bỏ trốn, hắn không ngu ngốc như vậy.
Mọi người đều ở Nam Sơn, trước sau cũng phải đối diện.
Bạch Giai Giai mỉm cười hài lòng, cô ta muốn đường đường chính chính bên cạnh Cố Triết, và còn sẽ sỉ nhục Hàn Dĩnh trước mặt bao nhiêu người.
Đứa bé trong bụng cô chính là vũ khí tốt nhất khiến Hàn Dĩnh thất thế.
Cố Triết và Bạch Giai Giai cũng ngồi xuống.
Phòng bao rộng lớn và xa hoa sang trọng, có một quầy bar lớn có sẵn người pha chế.

Bên trên có sẵn một bình rượu trái cây rất đẹp mắt, người phục vụ đang cho vào từng ly để phục vụ.
Bạch Giai Giai đưa mắt nhìn thấy liền nói với Cố Triết bằng giọng điệu quyến rũ:"Anh Triết, em muốn uống rượu trái cây."
Cố Triết nhẹ giọng:"Em nên uống nước trái cây thì tốt hơn."
Bạch Giai Giai đang mang thai đứa cháu quý hóa nhà họ Cố, hắn không muốn cô đụng vào chất k/ích thích như rượu.
Bạch Giai Giai tỏ ra nũng nịu, đưa một ngón tay lên nói:"Chỉ một ly thôi, em chỉ uống mấy ngụm."
Cố Triết lắc đầu:"Em đang mang thai, không nên uống…"
Lời nói con chưa ra hết câu, Cố Triết không biết nghĩ đến cái gì, liền im lặng.
Bạch Giai Giai sờ xuống bụng của mình, ngượng ngùng gật đầu, gương mặt tràn ra hạnh phúc:"Anh Triết, em nghe lời anh, không uống nữa."
Bạch Giai Giai về Cố gia được Cố Triết bồi bổ cưng chiều, nước da trắng hồng, làn da bóng mịn trên gương mặt trở nên đáng yêu.
Cố Triết xoa đầu cô ta cười:"Ngoan."
Nhìn thấy bọn chúng làm trò, Doãn Mộ Tư liền cảm thấy buồn nôn, Bạch Giai Giai lại dám mang cái thai kia ra thị uy với Hàn Dĩnh.
Cô lo lắng nhìn về phía Hàn Dĩnh, chỉ thấy Hàn Dĩnh và Sandy đang nói chuyện thì thầm với nhau, không hề quan tâm đến hai người bên kia.
Chỉ có Từ Oánh là không thể nhịn, cô ta phỉ nhổ một cái liền nói:"Thật sự ghê tởm."
Sắc mặt Bạch Giai Giai tái nhợt:"Cô mắng ai?"
Từ Oánh lạnh giọng:"Ai nhận thì tôi mắng người đó."
Bạch Giai Giai cắn môi nhìn Cố Triết.


Cố Triết đương nhiên bảo vệ cô ta, cũng không cho phép Từ Oánh cứ thế khiêu khích:"Từ Oánh, đừng đi quá giới hạn của tôi."
Từ Oánh muốn mắng nhưng nghe tiếng đẩy cửa, là Cố Hải Ninh và Hoàng Châu tiến vào, cô lại thu lại lời mắng chửi… Cố Hải Ninh kia trước kia là cô có lỗi với hắn, cô cũng không muốn gây chú ý đến hắn.
Bên này, Sandy thì thầm vào tai Hàn Dĩnh:"Em muốn trả thù Cố Triết không, anh có thể giúp em."
Lỗ tai cô bị giọng nói thì thầm cộng hơi thở nóng ấm làm tai cô nhạy cảm một chút mà nóng rát và ngứa ngáy.
"Không có hứng thú."
Sandy nhìn vào đôi tai ửng đỏ của cô, nụ cười trên khóe miệng của hắn càng nhiều tà mị, giọng nói êm ái:"Thật sự không cần sao?"
Nhìn dái tai của cô đang đỏ ửng lên, Sandy lại trở nên biế/n thái, lại nghiêng người ghé vào tai cô hà hơi, giọng nói mềm mại quyến rũ chết người:"Người phụ nữ kia đang diễu võ dương oai với em, em thật sự thấy quen rồi?"
Lúc này, lỗ tai cô đã đỏ thêm mấy phần.
Quá mê người.
Hàn Dĩnh bị Sandy ngày một ép sát, hắn gần như đang muốn ôm lấy cô, ánh mắt Hàn Thương Nguyên cũng dán lên người hai bọn họ, Hàn Dĩnh không khỏi tức giận nhỏ giọng:"Sandy, anh mau buông."
Sandy rất hứng thú với sự e thẹn này của Hàn Dĩnh, hắn dường như trêu chọc cô đến nghiện rồi, tiếp tục hà hơi vào tai cô:"Chỉ cần em hợp tác với anh, anh nhất định giúp em hả giận."
Hàn Dĩnh muốn mở miệng nói không cần, cô lại bắt gặp ánh mắt của Cố Triết đang nhìn về phía cô, khuôn mặt anh ta dường như chứa đầy tức giận và khinh bỉ.

Khinh bỉ?
Dựa vào cái gì? Người đáng bị khinh bỉ chính là anh ta.
Cô liền đổi ý, nhỏ giọng hỏi Sandy:"Anh sẽ làm gì?"
Bọn chúng sau lưng lén lút qua lại, còn giả tạo đổ tội cho cô, còn mang thai khi chưa ly hôn.
Hết thảy mọi thứ, nói Hàn Dĩnh không oán hận thì là giả.
Hiện tại, bọn họ đã ly hôn nên cô muốn coi hắn như một kẻ chưa từng quen biết.
Mấy năm yêu nhau và kết hôn, coi như cho chó ăn.
Nhưng bọn họ lại muốn khiêu khích cô.

Rõ ràng Cố Triết biết cô từng không thể mang thai, lại mang chuyện Bạch Giai Giai mang thai ra vũ nhục cô.
Bất quá đứa con trong bụng này, chỉ là con của cô… Cố Triết cả đời sẽ không có quyền biết được sự có mặt của nó.
Nhưng cô, không thể để mặc bọn chúng ức hiếp.

Sandy cười một tiếng, ngữ khí mê hoặc:"Em yên tâm đi, anh không lợi dụng em, cũng không khiêu khích hắn."
Cô nhìn về phía Cố Triết, chỉ thấy sự khinh bỉ trên mặt hắn dành cho cô ngày càng đậm, cô quay đầu về phía Sandy nói:"Được, chỉ cần anh đừng có thần kinh ở nơi này, tôi sẽ phối hợp với anh."
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô lúc này mới có thể nhìn rõ ràng hắn.

Sandy là con lai, mẹ hắn là người Ý, cha hắn là người ở Hải Sơn, cho nên so với người ở đây hắn mang một sắc đẹp rất khác biệt.

Mũi cao cùng môi đỏ mỏng, anh tuấn và quyến rũ.
Cô nghĩ đến đôi môi đó đã hôn cô rất nhiều lần, đều là cưỡng hôn…thì gương mặt phiến hồng ngượng ngùng.
Nhưng đáng tiếc, hắn ta là một kẻ điên và còn rất biế/n thái.
Nhớ lời mẹ cô nhắn, cô không thể cùng hắn mập mờ thêm nữa, cũng phải nhất quyết cự tuyệt không được bị hắn dụ dỗ.
Cố Triết sắc mặt đặt biệt khó coi, không ngờ Hàn Dĩnh lại tìm được người mới nhanh như vậy, lần đó người đàn ông kia còn tuyên bố cô là phụ nữ của hắn, xem ra hai người quan hệ đã rất thân thiết.
Cố Triết rất tức giận, hắn ta từng nghĩ cô rất yêu hắn, vậy mà ly hôn không bao lâu cô đã không chịu nổi cô đơn mà đi tìm tình yêu mới.
Hắn nhìn nụ cười trên môi Hàn Dĩnh, Cố Triết cảm thấy đặc biệt khó chịu, ánh mắt rơi trên mặt Sandy, nhìn đôi môi kia ghé sát vào tai cô thì thầm, sau đó bưng rượu trên bàn uống cạn.
Ý cười trong mắt Sandy ngày càng đậm, hắn nhìn Cố Triết một cái, sau đó ngồi thẳng người, xoay người về phía Hàn Dĩnh đột nhiên nói:"Dĩnh Dĩnh, chúng ta kết hôn nhé."
Bàn tay Cố Triết nắm chặt chiếc cốc trong lòng bàn tay.
Giọng nói của Sandy không quá lớn, nhưng hơn một nửa số người trong phòng đều nghe được, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Cố Triết.
Hàn Dĩnh liền trừng mắt nhìn Sandy, không phải nói không lợi dụng cô sao, nháy mắt một cái liền mở miệng không biết ngượng.
Cô luôn biết hắn bị điên, không làm theo luật định bao giờ, vậy mà còn tin tưởng hắn.
Tất cả mọi người đang chờ đợi câu trả lời của Hàn Dĩnh, kể cả gương mặt đen như than Cố Triết.
Bên kia Hàn Thương Nguyên uống một ngụm rượu trái cây, liếc nhìn em gái không nói gì.
Bạch Giai Giai sợ đến mức không dám lên tiếng, Cố Triết rất tức giận, sắc mặt u ám đến mức khiếp sợ, cô đang nghĩ nếu Hàn Dĩnh dám gật đầu, anh ta sẽ nhào đến bóp cổ cô ta đến chết.
Chồng cũ và chồng mới…
À không, bạn trai mới.
Mọi người nhìn về phía Hàn Dĩnh.

Hai người bên kia vừa nồng nàn ân ái khoe em bé trước mặt Hàn Dĩnh, lúc này có lẽ cô ấy nên phản kích, cô ấy không lấy mặt Cố Triết đánh một cái thì quá có lỗi với bản thân.
Tuy nhiên, Hàn Dĩnh nhìn về phía Sandy hung dữ nói:"Anh nghĩ cũng không nên nghĩ tới."
Mọi người:"..."
Mọi người đều chờ Hàn Dĩnh tát mặt chồng cũ và tiểu tam nhưng cuối cùng cô lại chọn từ chối người đàn ông kia một cách không thương tiếc trước mặt mọi người.
Hàn Dĩnh nhất định cự tuyệt vì nhiều lý do.

Đứa bé trong bụng cô không phải là của Sandy, ba mẹ cô không cho phép và cả cô cũng không biết bản thân có tình cảm với hắn hay không, cô muốn ngừng lại mối quan hệ điên rồ này.

Cô sẽ đi nước ngoài một thời gian, cô muốn rời khỏi kẻ điên này, để hắn hoàn toàn từ bỏ cô.
Cho nên, cô chấp nhận từ bỏ tát mặt Cố Triết còn hơn cứ tiếp diễn mối quan hệ điên rồ với Sandy.
Nghe được câu trả lời của Hàn Dĩnh, Cố Triết nhẹ nhàng thở ra, sức mạnh trong lòng bàn tay cũng thả lỏng.
Mọi người xung quanh lại bắt đầu bàn tán.
"Người đàn ông đó là ai nhỉ, nhìn khí chất và phong thái không hề thua kém Cố Triết."
"Chẳng lẽ là hắn không giàu có bằng Cố Triết sao?"
"Tôi đã từng thấy hắn đi cùng Lục Vũ Thần ở nhà hàng ăn cơm, người có thể ăn cơm riêng với Nhất Đường bang chủ chắc chắn không thể tầm thường."
"Vậy là do Hàn Dĩnh chưa thể quên Cố Triết?"
"Rất có thể nhà, trước kia khi chưa ly hôn, vợ chồng bọn họ nổi tiếng ân ái, Cố Triết còn vì Hàn Dĩnh mà quản cả nhà họ Cố."
"Tôi còn biết hai người họ đều là mối tình đầu của nhau, tình đầu khó phai mà.

Hàn Dĩnh chắc chắn với Cố Triết là vẫn còn chút tình, chỉ tiếc…"
Hàn Dĩnh không muốn nghe thêm, cô ấy và Cố Triết kết thúc cuộc hôn nhân này trong cãi vã và lừa dối.

Cả hai đều nhìn thấy bộ dạng xấu xí nhất của nhau, dù có quan hệ sâu đậm đến mấy cũng phải từ bỏ.
Cô đã từng đau lòng, từng như một kẻ điên… nhưng giờ nhìn lại, Cố Triết không xứng đáng để cô lưu luyến.
Trước kia cãi cha cãi mẹ theo hắn, đúng là mắt mù.
Cố Triết cũng nghe mấy lời này, lúc nãy còn tràn đầy phẫn nộ và khinh bỉ, hiện tại mang theo tia áy náy và ôn nhu, thậm chí hận ý cũng muốn tiêu tan.
Hắn thậm chí rốt cuộc cũng cảm thấy bản thân có lỗi với cô.
Bị Hàn Dĩnh cự tuyệt, Sandy không hề tức giận, thoải mái ngồi tựa vào ghế, nụ cười quyến rũ nở trên môi.

Hắn lại nhìn sang Hàn Dĩnh cười cười:"Sao lại không thể nghĩ tới, anh cược với em, về sau em nhất định sẽ là vợ của anh."
Hàn Dĩnh lườm Sandy nói:"Muốn cược gì?"
Sandy tỏ ra hơi suy nghĩ, trầm ngâm một lát, hắn nhìn Hàn Dĩnh nói:"Nếu anh thắng, em liền sinh cho anh vài đứa con có trai có gái, nếu anh thua, anh liền cho em 100 tỷ hồi môn kèm 10% cổ phần của Thương Hàn."
Thương Hàn không nói đến vì không rõ lớn hay nhỏ.
Nhưng 100 tỷ hồi môn.
Lời nói của Sandy gây náo động phòng bao.
Đám người này càng tò mò hơn về thân phận của hắn, nam nhân này ruốt cuộc là ai, dám mở miệng cược 100 tỷ, Nam Sơn trước kia chưa từng nghe danh.
Một con số khổng lồ như vậy, khiến Bạch Giai Giai nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy ghen tỵ và căm ghét.
Tại sao cô ta lại tốt số như vậy, cô ta là phụ nữ đã ly hôn… người đàn ông đó vừa ý cái gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi