YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Thương Nguyên quạy mặt nhìn ra ngoài.

Doãn Mộ Tư nhanh chóng vun người bỏ chạy vào nhà tắm khóa trái cửa.
Hàn Thương Nguyên nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, quay người bước chân ra ngoài.
“Hàn tổng, Lục Vũ Thần lên chuyên cơ quay về Nam Sơn.”
Hàn Thương Nguyên liền nói:”Đưa trực thăng tới đây, thuê máy bay cho tôi, đi nước A.”
Lục Vũ Thần tuyệt đối không ngờ rằng, chờ hắn về đến Nam Sơ, hắn đã đưa Doãn Mộ Tư đến nước A.
Nước A chính là thế lực của hắn, Lục Vũ Thần đói với hắn mà nói, liền không có chút uy hiếp nào.
Hàn Thương Nguyên vừa cúp điện thoại, lúc này điện thoại của Doãn Mộ Tư trong tay anh liền vang lên, là Lục Vũ Thần gọi đến, nhưng hắn không nhận.
Hắn từ phòng khác lấy valy ra, đơn giản thu dọn đồ đạc.
Tiếng chuông vẫn reo lên trong vô vọng.
“Lục tổng, anh cũng thật kiên trì.”
“Để Doãn Mộ Tư nghe điện thoại.” - Giọng nói Lục Vũ Thần trầm xuống.
Hàn Thương Nguyên cười nói:”E là không tiện lắm, cô ấy và tôi mới hoạt động mạnh, hiện cô ấy đang ngại ngùng trốn ở phòng tắm.”
Lục Vũ Thần trầm mặc mấy giây, trong điện thoại vang lên thanh âm khát máu:”Hàn Thương Nguyên, ta giết ngươi”
“Anh không thể giết tôi.” - Hàn Thương Nguyên mỉm cười:”Kỳ thật đây cũng không phải lần đầu tiên, Doãn Mộ Tư sớm đã trở thành phụ nữ của tôi, làn đó uống say, tôi bế cô ấy lên lầu, cô ấy liền coi tôi như là anh.”
“Lục Vũ Thần, nên buông tay đi, gần đây cô ấy luôn kêu đau bụng, nếu như tôi đoán không nhầm, cô ấy bây giờ đã mang thai con của tôi.”
“Hàn, Thương, Nguyên.”.

truyện kiếm hiệp hay
Hàn Thương Nguyên cười nhạt:”Thật sự không dể dàng gì nghe được lời nói mất khống chế từ Lục tông, tôi cúp máy đây… Mộ Mộ nhốt mình trong phòng tắm, tôi đi đưa áo choàng tắm cho cô ấy.”
Nói xong, Hàn Thương Nguyên cúp máy, vẻ giễu cợt trên mặt dần dần chuyển thành tự gieux, hốc mắt cũng đỏ bừng.
Hàn Thương Nguyên đặt bộ quần áo ngoài cửa phòng tắm:”Mộ Mộ, em ra ngoài đi, em mặc quần áo vào đi… anh đưa em ra ngoài chơi…anh chỉ cho em năm phút, nếu không ra anh sẽ tự mặc cho em.:
Nghe tiếng đóng cửa, Doãn Mộ Tư mở cửa phòng tắm, mang quần áo mặc vào, lại nhốt mình trong phòng tắm.
Hắn muốn đưa cô đi ngay, chứng minh Lục Vũ Thần chẳng mấy chốc sẽ tìm đến nơi này, cô phải ở nơi này đợi anh đến, không thể đi cùng Hàn Thương Nguyên.
Doãn Mộ Tư khóa chặt của phòng tắm, dùng hai chiếc bàn chảu đánh răng nhét vào đáy cửa chặn lại.
Sau đó, cô cầm vòi sen, rồi cho nước chảy hết công suất.
Nhưng chưa đến 5 phút, Hàn Thương Nguyên liền tiến vào.
Bên ngoài phòng tắm, hắn nói:”Mộ Mộ, ra ngoài.”
Doãn Mộ Tư không trả lời, trên mái nhà cô nghe tiếng trực thăng hạ cánh.
Cô không thể bị mang đi, nếu không cô có thể sẽ không bao giờ quay về Nam Sơn.
Doãn Mộ Tư nắm chặt vòi sen, trên trán lấm tấm mồ hôi:”Chờ một chút, tôi chưa mặc đồ xong.”
“Cần bao lâu?”

Doãn Mộ Tư thuận miệng:”3 phút.”
Hàn Thương Nguyên vẫn luôn ở trong căn hộ này, người của Lục Vũ Thần chắc chắn sẽ nhanh tìm ra.
Nhưng lần này, Hàn Thương Nguyên không nuông chiều cô:”Em chỉ có một phút.”
Hắn từ từ đếm ngược bên ngoài cửa phòng tắm.
Chỉ đếm đến giay thứ hai mươi, Hàn Thương Nguyên bắt đầu đẩy cửa.
Rất nhanh hắn liền phát hiện của bị kẹt lại, giơ đôi chân lên và đã thật mạnh.
“Ầm.” - cửa liền bị đẩy ra.
Doãn Mộ Tư lao về phía trước, đập mạnh vòi sen vào đầu Hàn Thương Nguyên.
Hàn Thương Nguyên lùi về sau một bước, thân thể áp vào bức tường lạnh lẽo, máu từ trán chảy xuống.
Hàn Thương Nguyên đưa tay sờ lên trán, nhìn vết máu trên đầu ngón tay, nhếch môi cười:"Mộ Mộ, sức không đủ mạnh."
Doãn Mộ Tư cắn chặt môi, một lần nữa ném vòi sen về phía Hàn Thương Nguyên nhưng lần này không thành công.
Hàn Thương Nguyên nắm chặt tay cô, ném vòi sen, vác cô lên vai bước ra sân thượng.
"Hàn Thương Nguyên, thả tôi ra… thả tôi ra."
Thang máy tầng thương mở ra, liền thấy trực thăng đậu sẵn bên ngoài mà người của Hàn Thương Nguyên.
"Hàn tổng."
"Mang valy lên, chuẩn bị xuất phát."
Hắn bế cô ổn định lên trực thăng, ổn định chỗ ngồi, trực thăng bắt đầu cất cánh.
"Bùm."
Một tiếng súng từ trên trời vang lên.
Doãn Mộ Tư lập tức nhìn lên bầu trời, nhìn mấy chiếc trực thăng từ xe bay đến, ánh mắt cô lóe lên sự mong đợi.
Là anh phải không, Lục Vũ Thần đến cứu cô.
"Cất cánh đi."
Sắc mặt Hàn Thương Nguyên trầm xuống, ra lệnh.
"Đoàng… đoàng… đoàng…"
Cánh cửa trực thăng đóng lại, Doãn Mộ Tư cắn răng, chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn bị bắt đi sao?
"Hàn Thương Nguyên, con muốn đi đâu?"
Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, mang theo uy nghiêm:"Còn không mau thả người."
Doãn Mộ Tư nhìn về chiếc trực thăng đang mở cửa, trên tay Hàn Duật cầm chiếc loa nhỏ.
Nhìn thấy người đi tới không phải Lục Vũ Thần, ánh mắt mong đợi của cô tối sầm lại.
"Ba nói lại một lần nữa, thả người."
Hàn Duật tức giận chỉ về phái Hàn Thương Nguyên:"Tương lai sáng lạn mày không muốn, chạy về Nam Sơn làm cái trò mất mặt nhà họ Hàn."
"Ta bỏ bao nhiêu tâm tư tâm huyết lót đường cho mày, đây là báo đáp của mày sao.


Súc sinh, bước xuống đây."
Hàn Thương Nguyên đưa tay che tai Doãn Mộ Tư lại, không muốn cô nghe những lời khó nghe đó, vẻ mặt ngơ ngác nói với phi công:"Cất cánh."
Giọng nói của Hàn Duật vang lên:"Hàn Thương Nguyên, nhìn xung quanh đi, còn có thể đi được không?"
Mấy chiếc trực thăng lần lượt mở cửa, những gương mặt thân thuộc xuất hiện, đây là những anh em từng sinh tử với hắn.

Hiện tại, sống chết của bọn họ đều phụ thuộc vào hắn.
Hàn Duật lại nói:"Mày dám đi, bọn chúng sẽ bị xử tử với tội danh phản bội tổ quốc."
"Boss…"
Những âm thanh bên cạnh vang lên, những người trợ thủ của hắn nhìn những người anh em đang bị bắt, từng thề sống chết bên nhau.
Hàn Thương Nguyên hừ lạnh:"Mang người ra."
Bên trong, Hàn Dĩnh bị cận vệ của Hàn Thương Nguyên dí súng vào đầu Hàn Dĩnh.
"Ba, không tránh đường liền mất đi cả hai đứa con."
Hàn Dĩnh ngước mắt nhìn Hàn Thương Nguyên:"Anh Thương Nguyên, quay đầu đi… Hàn gia sẽ không để anh tổn hại… từ khi nào anh lại trở thành như hôm nay."
Hàn Thương Nguyên lạnh nhạt:"Em chọn kẻ thù làm bạn, không có tư cách dạy anh."
Hàn Duật nghiến răng nghiến lợi:"Hàn Thương Nguyên… thả em gái của mày ra, mày không còn tính người à."
Lúc này, những trực thăng khác bay đến bao vây lấy trực thăng của Hàn Thương Nguyên.
Tô Ngôn mang bằng chứng tội phạm của Hàn Thương Nguyên éo Hàn Duật ra mặt, nhưng xem tình thế không thể lật.
"Cất cánh đi."
Hàn Thương Nguyên ra lệnh.
"Mộ Mộ, chúng ta đi thôi… đến nơi chỉ có anh và em."
Doãn Mộ Tư chỉ biết im lặng… cả em gái ruột hắn còn lấy ra làm con tin, con người của hắn… không còn là người nữa.
Máy bay bay một đoạn thời gian liền hạ cánh ở nước A.
Hàn Thương Nguyên nắm chặt tay cô kéo xuống, Doãn Mộ Tư chết lặng, cô không muốn bản thân phải ở bên cạnh tên ma quỷ này.

Còn con của cô và Lục Vũ Thần.
Ra khỏi sân bay, Hàn Thương Nguyên đưa Doãn Mộ Tư lên xe, căn dặn cận vệ đưa cô quay về.
Bản thân hắn liền lên một chiếc xe khác rời đi.
Hàn Thương Nguyên mấy ngày qua không thể tin được, vị vua của đất Nam Sơn, đã thau tóm được thành phố F mà Hàn Thương Nguyên hoạt động.
Anh em của hắn bị thương vô số, không ít người đã chết.
Nếu hắn không ra mặt, chỉ sợ sẽ bị xóa sổ.
Trình Phong nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt đen đi mấy phần…
"Boss… Lục Vũ Thần hẹn ra bãi biển đàm phán."

Hàn Thương Nguyên nhíu mày:"Chẳng phải hắn đã quay về Nam Sơn?"
Trình Phong lắc đầu:"Boss, bị lừa rồi rồi… máy bay chỉ có Vân Phàm… nhưng hắn cũng đang quay lại."
Hàn Thương Nguyên lập tức gọi cho cận vệ đang đưa Doãn Mộ Tư về nhà của hắn… nhưng bên kia không liên hệ được.
Doãn Mộ Tư lúc này ngồi trong xe, chiếc xe liền bị ba bốn chiếc xe khác chặn đường ép sát phải dừng lại..
Lục Hân Nghi cầm súng, từng phát bắn chết những tên cận vệ của Hàn Thương Nguyên.
Doãn Mộ Tư nhìn máu khắp nơi… sợ hãi… thì ra cuộc sống của Lục Vũ Thần, của Nhất Đường chính là bàn tay nhuốm máu.
Lục Hân Nghi đưa cô đến một căn biệt thự khang trang, cô mấy ngày liền không ngủ, lúc nhìn thấy Lục Hân Nghi, mọi phòng vệ buông xuống, chìm trong giấc ngủ.
Khi cô tỉnh lại, cô nhìn thấy Lục Vũ Thần ngồi đó, thất thần nhìn bụng cô.
Doãn Mộ Tư mở mắt, nhìn thấy Lục Vũ Thần như mọi cam chịu trong lòng dâng lên, không khỏi hai dòng nước mắt rơi xuống.
Lục Vũ Thần đưa tay lau nước mắt cho cô, trong cổ họng nghèn nghẹn:"Đừng khóc."
Hai chữ đó dễ dàng phá vỡ cảm xúc của Doãn Mộ Tư, cô ngồi dậy, vòng tay qua cổ anh, vùi đầu vào ngực anh, khóc lóc thảm thiết.
Nghe tiếng nức nở của cô, trái tim anh như bị ngàn dao đâm, giọng nói trở nên khàn khàn:"Anh xin lỗi, anh đến muộn, anh không nên để em lại một mình,..."
Không biết qua bao lâu, Doãn Mộ Tư mới bình tĩnh trở lại, cô cầm tay anh chạm vào bụng cô nói:"Vũ Thần, em có thai, đứa bé này là của chúng ta."
Trên gương mặt Lục Vũ Thần cứng đờ, không một chút kinh hỷ…
Những lần anh và cô bên nhau, cô đều đặn uống thuốc, nhưng bây giờ cô lại mang thai…
Liệu anh có thể tin tưởng được cô không?
Những lời Hàn Thương Nguyên nói… cô nghĩ hắn là anh, ở cùng một chỗ cái ngày cô say rượu được hắn đưa về Doãn gia.
Kết quả siêu âm cũng vừa vặn khoảng thời gian đó.
Chỉ là cô không biết… anh cũng không thể nói ra cho cô biết.
Không nhận được câu trả lời của Lục Vũ Thần, trái tim Doãn Mộ Tư đột ngột lạnh đi.
Cô nghĩ anh sẽ kinh hỷ, sẽ lập tức muốn phục hôn… nhưng anh chỉ im lặng.
Cô còn nhớ anh từng nói, anh không muốn có con với cô.
"Lục Vũ Thần, tôi biết anh không thích trẻ con, nhưng tôi đã mang thai rồi, anh muốn bỏ hay giữ lại, tôi tôn trọng ý kiến của anh."
Cô đoán Lục Vũ Thần đang nghĩ, mỗi lần bên nhau hắn đều dụng mọi biện pháp ngăn chặn có thai, vậy tại sao cô lại có thai.
Cô nhìn vết tích của sự tàn bạo của Hàn Thương Nguyên trên môi và cổ liền yếu ớt nói:"Tôi và Hàn Thương Nguyên trước kia không có phát sinh… lần này ngoài nhưng vết này cũng không có phát sinh."
"Anh không muốn đứa bé này, anh nghĩ nó là của Hàn Thương Nguyên?"
"Vậy bỏ đi… liền bỏ đi…đối với tôi và anh đều là một loại giải thoát."
Lục Vũ Thần giọng nói khàn khàn, anh nắm tay cô trong lòng tay anh, vốn từ kém cỏi:"Mộ Mộ, anh không có ý đó… nếu như là con của anh thì hãy sinh nó ra đi."
Nếu… thì…
Có ai thấy sự miễn cưỡng trong giọng nói của Lục Vũ Thần không?
Cuối cùng, anh vẫn không tin cô trong sạch.
"Tôi mệt… anh ra ngoài đi."
"Vậy em nghĩ ngơi trước đi."
Lục Vũ Thần ra bên ngoài chuẩn bị cho cuộc hẹn với Hàn Thương Nguyên, tron lòng nặng nề.
Ra ngoài thấy Lục Hân Nghi liền nói:"Con ở lại, bảo vệ cho Mộ Mộ."
Lục Hân Nghi gật đầu.
Nhìn Lục Vũ Thần bước đi mấy bước lại nói:"Chú nhỏ, chú là người duy nhất con tôn sùng.

Con hy vọng chú sẽ tỉnh táo, đừng làm Lục Băng Thanh thứ hai…"

Lục Vũ Thần khựng lại, không nói gì, tiếp tục bước đi.
Lục Hân Nghi bước vào bên trong, Doãn Mộ Tư yên lặng, không nói gì.
"Cô nhỏ, xin đừng trách chú nhỏ." - Lục Hân Nghi nói…
Doãn Mộ Tư không đáp, chỉ nhắm mắt nằm yên lặng.
"Từ bé chú nhỏ đã sống với một người cha luôn nghi ngờ, tính cách cũng ảnh hưởng bởi ông ấy.

Mọi việc về mẹ của chú ấy tuy đã sáng tỏ, nhưng nó vẫn là một bóng ma đè nặng trong lòng chú ấy."
"Mộ Mộ, Hàn Thương Nguyên nói, cậu đã là phụ nữ của hắn ở cái đêm cậu say rượu… còn nói đứa bé kia trong bụng cậu là của hắn."
"Trên đời này không một nam nhân nào có thể bình tĩnh chấp nhận được chuyện này."
"Tớ biết cậu đau lòng, nhưng chú ấy cũng thống khổ… nữ nhân của mình lại mang thai con người khác, lại không thể nói ra vì sợ cậu tổn thương… nỗi thống khổ này… phụ nữ chúng ta không ngẫm nổi."
Doãn Mộ Tư mở mắt, đôi mắt đã ngấn lệ:"Hân Nghi, Lục Vũ Thần đâu rồi… tớ muốn nói với anh ta, đứa bé này là của anh ta, trước giờ tớ chưa từng phản bội anh ta."
Lục Hân Nghi nói:"Chú nhỏ đi gặp Hàn Thương Nguyên rồi…bọn họ sẽ giải quyết ân oán này ở bãi biển."
Doãn Mộ Tư muốn đứng lên chạy ra ngoài, Lục Hân Nghi liền cản lại:"Nơi đó nguy hiểm, chú nhỏ căn dặn mình ở lại bảo vệ cậu."
"Đây là điện thoại của cậu ở nơi này, cậu nghĩ ngơi đi, đợi chú nhỏ về, hai người hãy bình tĩnh lại…"
Cô nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều, về những gì đã trải qua…
Anh chọn không tin tưởng, không phải là không có lý do… lần nào phát sinh đều dùng biện pháp, không thể có thể có thai.
Còn có, đêm đó Hàn Thương Nguyên thật sự với cô ở một mình, tuy không có phát sinh nhưng chính miệng hắn nói có, sao có thể khiến Lục Vũ Thần không suy nghĩ.
Doãn Mộ Tư ngồi trên bãi cỏ, nhìn bầu trời đầy sao, trong đầu chỉ nghĩ đến Lục Vũ Thần.
Bây giờ là nửa đêm, cuộc hẹn chắc cũng sắp bắt đầu.
Cô nhìn điện thoại, nhận được một tin từ Lục Vũ Thần.
Trên đó viết:"Mộ Mộ, hình như anh vẫn còn nợ em ba chữ, hiện tại anh rất muốn nói với em…"
Câu cuối lại không gửi đến.
Nhưng cô biết, anh muốn nói cái gì.
Chẳng bao lâu, Lục Vũ Thần lại nhắn đến.
Doãn Mộ Tư lập tức mở ra, nhìn thấy dòng chữ còn lại:"Doãn Mộ Tư, anh yêu em."
Trong chốc lát, tầm nhìn của Doãn Mộ Tư bị nước mắt làm mờ đi.
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn vài giây, sau đó gửi lại tin cho Lục Vũ Thần:"Tôi muốn nghe chính miệng anh nói, anh nhất định phải trở về."
Hồi lâu cũng không có trả lời.
Lúc này, Doãn Mộ Tư lại nhận được một tin nhắn khác…Từ một số lạ.
Trong bức ảnh là một bình rượu cùng hay ly thủy tinh.
Nhìn kỹ sẽ thấy phản chiếu chính là khuôn mặt của Hàn Thương Nguyên, phía sau còn có hai người cầm súng.
Còn thêm một tin nhắn:"Mộ Mộ, Lục Vũ Thần đến tìm anh, anh còn mời rượu hắn ta… em nghĩ xem, ly rượu cuối cùng này sẽ là của ai?"
Nhìn những lời này, có phải đêm nay chính là một mất một còn… Doãn Mộ Tư căn chặt môi, đáp lại:"Hi vọng không phải là anh."
Cô vội tìm đến tin nhắn của Lục Vũ Thần soạn thật nhanh:"Lục Vũ Thần, tôi nói với anh một lần cuối cùng, đứa bé này chính là con của anh, là con của anh.

Cho nên anh phải nhất định phải trở về, anh không thể để con chúng ta vừa ra đời, liền mất cha."
Sau khi gửi tin nhắn này đi, Doãn Mộ Tư ôm chặt điện thoại trong tay, cô mong Lục Vũ Thần nhìn thấy, thậm chí còn trả lời "Đồng ý" với cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi