YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Lúc Doãn Mộ Tư tỉnh lại 9h sáng hôm sau, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Lục Vũ Thần.
Nếu cảm giác đau đớn không truyền đến quá rõ ràng, cô đã nghĩ nó chỉ là một cơn ác mộng.
Cô luôn nghĩ về lần đầu tiên của mình, luôn hiểu rằng cảm giác đau đớn sẽ không thoát khỏi nhưng chắc chắn sẽ được người cô yêu nâng niu cưng chiều.
Còn Lục Vũ Thần ngoại trừ đau đớn còn mang lại cho cô sự tủi nhục, tra tấn cô đến hôn mê cũng không dừng lại.
Cuộn lấy chăn bao quanh lấy thân thể, Doãn Mộ Tư bước vào nhà tắm, nhìn những dấu vết ho.an ái trên cơ thể trắng ngần càng khiến nó nổi bật hơn cô có cảm giác cay đắng trong lòng, cô khóc vì anh ta đối với cô quá tàn nhẫn, thật chất không phải là đối xử với bạn gái, anh ta chỉ muốn phát tiết tra tấn cô bằng cách không thể nào chấp nhận được.
Đi xuống dưới lầu, Doãn Mộ Tư nhìn thấy Lục Hân Nghi đang chơi xếp hình cùng Tiểu Vũ.
Tuy là chơi cùng, nhưng thằng bé như lạc vào thế giới riêng biệt, không cho phép bất cứ ai xâm chiếm.

Nhìn thấy Doãn Mộ Tư đi xuống, Lục Hân Nghi liền đi tới mỉm cười.
"Cô nhỏ."
Hai chữ cô nhỏ này nghe thật êm tai, nhưng Doãn Mộ Tư lại nổi hết tóc gáy, sợ đến muốn bỏ chạy.
"Chú nhỏ nói cháu đưa cô nhỏ về Doãn gia một chuyến, mang theo một số giấy tờ, ngày mai còn đến Doãn thị bàn giao công việc." - Lục Hân Nghi mỉm cười nói:"Người của Doãn Danh đã bị bắt rồi, nhưng chú nhỏ bảo cháu phải đi theo bảo vệ cô nhỏ.

Còn Tiểu Vũ, thằng bé cũng đã hiểu rồi."

Bảo vệ, hắn ta muốn giám sát cô thì đúng hơn.
Nhưng thay vì cử một tên cận vệ của Nhất Đường thì Hân Nghi là đã tốt lắm rồi.
"Ngày mai đến Doãn thị, có nghĩa là đêm nay mình có thể ở lại Doãn gia?"
Lục Hân Nghi gật đầu:"Đúng vậy."
Sau đó, Lục Hân Nghi đi đến bàn, rót một ly nước đưa cho Doãn Mộ Tư một viên thuốc màu trắng:"Chú nhỏ nói đêm qua cô nhỏ nằm phòng lạnh nên bị cảm, căn dặn phải bắt buộc uống thuốc."
Cô bị cảm, bắt buộc uống thuốc?
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đây là loại thuốc gì?
Doãn Mộ Tư tuy bản thân không muốn mang thai con của đại ác ma, nhưng cảm giác chính hắn ép cô uống viên thuốc này khiến cô trở nên hèn mọn.
Bỗng nhiên muốn khóc lớn, nhưng cố nén lại.
Chỉ là mất đi lần đầu tiên, chỉ là bị ép uống thuốc tránh thai, có gì đâu mà to tát, không được khóc.
Anh ta nói đúng, khi cô tìm tới tận cửa cầu xin hắn cứu gia đình cô, trong mắt hắn cô đã quá hèn mọn.
Doãn Mộ Tư cầm viên thuốc bỏ vào miệng nuốt xuống không cần nước, gương mặt gầy gò nhăn lại, vẫn nở ra nụ cười với Lục Hân Nghi:"Cậu nên báo lại với anh ấy, mình đã uống thuốc rồi, cảm ơn anh ấy đã chuẩn bị chu đáo."
Rời khỏi biệt phủ Lục gia quay về mái ấm nhà họ Doãn, tinh thần của Doãn Mộ Tư đã thoải mái rất nhiều.
Buổi chiều, cô còn ghé qua bệnh viện thăm ba Doãn, tuy ông vẫn còn hôn mê nhưng khí sắc đã tốt hơn lần trước, cô cũng phần nào an tâm hơn.
Lúc ở bệnh viện, cô nhận được tin nhắn của Trần Chí Kiên, tổ chức tiệc chia tay bạn bè trở về Hải Sơn, trùng hợp đêm nay cô không phải trông trẻ con, nên liền đồng ý.

Nơi Trần Chí Kiên bao phòng lại là Hoàng Hạc Cát… nhưng nghe Lục Hân Nghi nói, sáng sớm Lục Vũ Thần đã về Hải Sơn một chuyến nên cô cũng không lăn tăn.
Hai cô gái tiến thẳng vào Hoàng Hạc Các tầng mười sáu, là một dãy nhà hàng sang trọng dành cho giới hào môn.
Nhưng vừa bước vào phòng bao thì sắc mặc Doãn Mộ Tư liền cứng đờ.
Hai con người cả đời cô không muốn nhìn thấy, lại bằng xương bằng thịt ngồi bên trong, bất ngờ đến mức cô không kịp đề phòng.
Tống Tư Hàn vẫn không có gì thay đổi như bao năm qua ở bên cạnh cô, hắn ta luôn tỏa ra khí chất sạch sẽ, thơm tho, gương mặt ôn nhu dễ gần.
Bên cạnh là Hứa Doanh ăn mặc bộ váy có phần đơn giản màu trắng tinh, nhìn cô ta thật đơn thuần như một đóa hoa mẫu đơn, nhìn qua liền muốn ra sức chở che bảo vệ.
Nhìn họ thật xứng đôi vừa lứa, suy nghĩ này lóe lên trong đầu cô không kịp tránh.
Trong phòng khách khứa của Trần Chí Kiên cũng không đông, đa phần là cô có quen biết khi ở trường bắn súng, ngoài ra còn có vợ chồng Cố Triết và Hàn Dĩnh, không ngờ lại có thể gặp bạn thân ở đây.

Nhưng hết thảy mọi người, Tống Tư Hàn lại là người đầu tiên phát hiện cô bước vào.

Mắt cô đối diện mắt anh, giống như có ai đó bóp chặt khí quản, không cho cô hô hấp.
"Mộ Mộ, tra nam tiện nữ cũng có mặt?" - Lục Hân Nghi đi phía sau cô nói nhỏ, kéo cô về thực tại.
Lúc này, Trần Chí Kiên nhìn thấy cô liền bước đến nắm tay kéo cô ra ngoài.

"Anh mời anh ta còn mời em?" - Doãn Mộ Tư nghi ngờ hỏi.
"Không phải, anh không mời Tư Hàn đến, hôm nay những người bạn trong hội bắn súng đến vô tình gặp hai người họ đến ăn cơm nên kéo vào bên trong, anh thật sự không từ chối được." - Trần Chí Kiên giải thích.
Mọi người ở thành phố Nam Sơn đều rõ chuyện của bọn họ ầm ĩ ra sao.

Hiện tại tình cũ, tình mới ở chung một bàn ăn, đúng là một trò đùa.
"Em hiểu rồi." - Cô gật đầu.
"Hay để ngày mai anh mời em ăn cơm, còn hai ngày nữa anh mới đi, em cứ tránh đi, không khỏi khó chịu." - Trần Chí Kiên nói.
Lục Hân Nghi lúc này mới xen vào:"Sợ cái gì phải tránh, Mộ Mộ nhà tôi không làm gì có lỗi sao phải tránh, có tránh là đôi tiện nhân kia."
Doãn Mộ Tư cũng tán thành:"Ngày mai em thật rất bận, chia tay anh lần này chắc sẽ lâu mới gặp lại… không để vì người ngoài mà chúng ta không uống cùng nhau một chén."
Lúc Doãn Mộ Tư quay lại phòng bao, không nhìn về phía Tống Tư Hàn mà đi thẳng về phía Hàn Dĩnh ngồi bên cạnh bạn thân.
"Mộ Mộ, lúc nãy thấy bọn họ mình còn sợ cậu sẽ đến, không ngờ cậu đến thật?" - Hàn Dĩnh liền nói nhỏ.
Doãn Mộ Tư khẽ cười:"Sợ cái gì, là bọn họ nên sợ mình mới đúng."
Hàn Dĩnh cũng cảm thấy tán thành, Tống Tư Hàn phản bội Mộ Mộ, sao bạn của cô phải sợ.
Tống Tư Hàn nhìn về phía Doãn Mộ Tư đang cười cười nói nói với cô bạn thân Hàn Dĩnh.

Kể từ khi chặm mắt đầu tiên, lúc quay lại liền không nhìn về phía anh một lần, triệt để bỏ anh ngoài tầm mắt.
Có lẽ cô ấy đã buông bỏ được, nghĩ như vậy tâm trạng Tống Tư Hàn lại không thoải mái.

Mấy ngày không gặp, Doãn Mộ Tư gầy đi một chút, xương quai xanh lộ ra rõ ràng hơn.
"Anh Tư Hàn, hay chúng ta qua mời Mộ Tư một ly, dù sao cũng là người quen." - Hứa Doanh mỉm cười ngọt ngào nói.
"Không cần đâu, anh không muốn cô ấy nghĩ nhiều lại làm phiền chúng ta." - Tống Tư Hàn ôm lấy Hứa Doanh đáp.
Hứa Doanh gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện.
"Tư Hàn, khi nào thì cậu và Hứa Doanh cho chúng tôi ăn mừng đây, hai người cứ dính lấy nhau như sam, sao không mau đón nàng về dinh đi." - Một người bạn trong nhóm liền hỏi.
Kết hôn, kết hôn… lời này vào tai Doãn Mộ Tư giống như một cái tát mạnh.
"Không vội, anh ấy còn chưa cầu hôn tôi." - Hứa Doanh thẹn thùng.
"Người đẹp đã mở lời rồi, anh hùng còn chưa chịu cầu hôn?" - Hắn ta nói tiếp.
Nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng đáng yêu của Hứa Doanh, Tống Tư Hàn không muốn cô xấu hổ liền muốn quỳ xuống cầu hôn cô thật.
Doãn Mộ Tư nhoẻn miệng chửi thầm, có ai trong một tháng cầu hôn hai người không nhỉ, Lục Hân Nghi mắng là tra nam không có gì sai.
Ở đây ai không biết Doãn Mộ Tư trước kia yêu Tống Tư Hàn ra sao, anh ta trước mặt tình cũ cầu hôn tình mới chính là đang sỉ nhục cô.
Lúc Tống Tư Hàn và Hứa Doanh đứng lên chuẩn bị cho màn cầu hôn lãng mạn trước mặt mọi người thì một ly rượu vang hất thẳng về phía hai người bọn họ, phản ứng của Tống Tư Hàn cũng rất nhanh, che chắn Hứa Doanh lãnh trọn ly rượu vang đỏ dính lên áo.
Cả phòng bỗng nhiên yên ắng không ai dám lên tiếng, cho đến khi Hứa Doanh hoảng sợ kêu lên:"Tư Hàn, anh có bị thương không?"
Tống Tư Hàn lắc đầu, dùng khăn lau rượu trên mặt, ánh mắt hung hăn nhìn về phía Lục Hân Nghi.
Đúng vậy, đây chính là do Lục Hân Nghi làm…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi