YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Ngồi bên ngoài biệt phủ Lục gia hơn nửa giờ.
Những người đi ngang qua đều ghé mắt nhìn cô, người quen mặt, kẻ lạ đều có đủ.

Hết thảy đều cảm thấy vui sướng khi cô gặp họa, những người này ngày một đông hơn, giống như kéo đến xem cô gặp họa, là trò cười của Nam Sơn.
Một lúc sau có cuộc gọi từ Trần Chí Kiên báo lại Lục Vũ Thần đang ở Hoàng Hạc Các tầng 18, hắn đi cùng bạn thân là Tầng Hải Châu đến đó, hình như là tụ tập cùng bạn bè.
Doãn Mộ Tư nhìn xung quanh, thấy một số xe thường xuyên đi theo cô mấy ngày này, liền vẫy tay gọi bọn họ.
Chiếc xe từ từ di chuyển đến gần Doãn Mộ Tư, tuy phu nhân đã bị đuổi ra ngoài, nhưng lệnh bảo vệ chưa bị thu, bọn hắn vẫn phải thực hiện nhiệm vụ bảo vệ.
"Đưa tôi đến Hoàng Hạc Các."
Nhìn thấy cận vệ vẫn nghe lời mình, Doãn Mộ Tư không khỏi vơi bớt cảm giác lo lắng, xem ra Lục Vũ Thần chỉ muốn cho cô một bài học.
Chiếc xe lăn bánh đến Hoàng Hạc Cát, Doãn Mộ tư bước vào thang máy trực tiếp bấm tầng 18.
Tầng 18 ở Hoàng Hạc Cát là phòng SVIP của nơi này, dành cho giới siêu giàu tổ chức họp mặt, nhìn thấy Doãn Mộ Tư bước ra, vệ sĩ cũng không ngăn cản… dù sao Doãn Mộ Tư cung là con gái nhà họ Doãn, còn là mỹ nhân đẹp nhất Nam Sơn.
Cô nhìn một vòng, nhanh chóng nhận ra một số cận vệ thân cận của Lục Vũ Thần đứng trước một phòng bao lớn, Doãn Mộ Tư nhanh chân bước đến.
“Phu nhân.” - Vệ sĩ nhận ra cô liền cúi đầu chào.
Doãn Mộ Tư liền nói:”Đi vào trong báo một tiếng.”

Vệ sĩ đi vào bên trong, rất nhanh liền đi ra:”Xin lỗi phu nhân, không được vào.”
Mặt Doãn Mộ Tư có chút không vui, nhưng cũng nhanh chóng lùi sang một bên, làm khó bọn họ làm gì:”Được, vậy tôi đợi ở đây.”
Lục Vũ Thần muốn làm khó, muốn sỉ nhục cô… không sao, cô chịu được.
Lúc này, bên ngoài phòng bao có rất nhiều người từ thang máy bước ra.

Doãn Mộ Tư nhìn thấy rất nhiều người quen nhưng không thân, hết thảy bọn họ đều cười cợt hả hê từ việc cô bị hủy hôn.
“Đây không phải là mỹ nhân đệ nhất thành phố Nam Sơn của chúng ta sao?” - Một gióng nói đầy châm biếm phát ra từ người đối diện.
Doãn Mộ Tư nhìn cô ả, có chút quen nhưng không nhớ nổi tên, nhưng người đứng bên cạnh thì cô biết.

Cô ta là Hoàng Châu, cô là cũng được cho là một mỹ nhân ở Nam Sơn, học hành và mỹ mạo song toàn, thường xuyên làm từ thiện, danh tiếng ở Nam Sơn rất tốt.
Cô gái vừa nói chuyện bị Doãn Mộ Tư ngó lơ liền châm chọc:”Sao cô đứng ở bên ngoài, không phải bị Lục Vũ Thần đuổi ra đó chứ?
Cô ta biết Lục Vũ Thần ở bên trong, vô tình nhìn thấy anh ta bước vào, hay là đuổi cô đi để hẹn với đám cóc ghẻ này.
Doãn Mộ Tư như không quan tâm đến cô ta, nhíu mày lại:”Xin lỗi, cô là ai?”
Câu hỏi này khiến cô ta tức đến đỏ mặt:”Cô có cái gì mà còn ngông cuồng, cũng là đôi giày rách bị vứt bỏ.”

“Lâm Yến.” - Hoàng Châu liền không vui, ngăn Lâm Yến lại.
Sau đó Hoàng Châu liền kéo Lâm Yến đi vào phòng SVIP, đi ngang Doãn Mộ Tư liền gật đầu chào hỏi, tỏ ra bản thân hiểu chuyện khéo léo.
Doãn Mộ Tư bật cười khinh, từ khi bị Tống Tư Hàn từ hôn, ba cô ngã xuống, các thứ cóc ghẻ đều muốn đến trước mặt cô nhảy nhót, nhìn cô dễ bị ức hiếp đến như vây?
Cô ngồi bên ngoài đợi Lục Vũ Thần hơn một giờ, bên ngoài những kẻ đi qua đều nhận ra cô, mang ý cười cợt nhưng cũng không ai quá lỗ mãng như Lâm Yến.
Di động cô bỗng vang lên tin nhắn, là Từ Oánh:”Mộ Mộ, cậu bị Lục Vũ Thần đuổi đi sao?”
Doãn Mộ Tư nhíu mày nhắn lại:”Sao cậu biết?”
Từ Oánh:”Tin bát nháo trên hội nhóm, còn có ảnh cậu đang ngồi trước phòng bao, bên trong là Lục Vũ Thần không cho cậu vào?”
Chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Lúc này, không biết có bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của cô.
Từ Oánh lại nhắn:”Mộ Mộ, sao cậu lại bị đuổi vậy, Lục Vũ Thần đang nắm giữ Doãn thị, hắn buông tay thì chẳng phải bao nhiêu công sức của cậu đều đổ sông đổ bể, cậu đừng xúc động như trước kia nữa, đừng chọc anh ta.”
Từ Oánh chơi thân với Doãn Mộ Tư nên biết rõ tính cách của Doãn Mộ Tư, cái gì cũng không để bản thân thiệt thòi.

Nhưng Từ Oanh đâu có biết, đối diện với Lục Vũ Thấn, Doãn Mộ Tư luôn hèm mọn, chịu bao nhiêu thiệt thòi.

Hôm nay cũng là cô đã nghe theo lời hắn, hắn nói cô dơ bẩn, nói cô khó lường, cô dọn ra khỏi phòng hắn, không phải là đúng ý rồi sao?
Ai biết hắn ta đùng đùng giận cái gì? Giân quá liền đuổi đi, đúng là đại ác ma.
Doãn Mộ Tư an ủi Từ Oánh:”Yên tâm đi, vợ chồng nào không có lúc cãi nhau… tớ biết làm thế nào để dỗ dành anh ấy.”
Dù có hèn mọn, có mặt dày cỡ nào, cô nhất quyết không để mình bị đuổi đi như vậy.
Cô vừa cất điện thoại, Doãn Mộ Tư lại nhìn thấy Bạch Phi Tinh bước vào từ thang máy.
Bạch Phi Tinh nhìn thấy Doãn Mộ Tư liền tỏ vẻ kinh ngạc:”Mộ Tư, sao cô ngồi ở đây, sao không vào bên trong.”
Doãn Mộ Tư nhàn nhã ven mái tóc lên khẽ cười:”Một ngày thật nức cười, gặp được một đám ghê tởm.”
Gương mặt Bạch Phi Tinh trắng đi:”Cô nói cái gì, đã bị người ta đuổi đi còn kiêu ngạo như vậy?”
Doãn Mộ Tư không giận mà còn cười:”Có bị đuổi ra ngoài, thân phận của tôi còn hơn cô một bậc, có tư cách hay không còn còn không rõ sao?”
Tư cách con nợ và chủ nợ.
Bạch Phi tinh rét run người, nhưng không dám lớn giọng:”Tôi xem cô còn kiêu ngạo được bao lâu.”
Cô ta nói xong liền tức giận bước vào phòng bao.
Doãn Mộ Tư nhíu mày, phòng đó là cái gì, cả Bạch Phi Tinh cũng có thể vào?
Lục Hân Nghi nghe tin liền đi đến Hoàng Hạc Các cùng chú nhỏ, lúc mở cửa thang máy liền nhìn thấy Doãn Mộ Tư đang ngồi… cô gái này cũng rất có năng lực nha, mới đó đã tra ra vị trí của chú nhỏ rồi.
“Lục tiểu thư, Lục bang chủ đang ở bên trong, còn có thiếu gia Lục Thanh Hy bên trong.”
Lục Thanh Hy là em họ của Lục Vũ Thần, mối quan hệ cũng không tệ.
Lục Hân Nghi nghe xong thì gật đầu, đi ngang qua Doãn Mộ Tư liền nháy mắt, ý nói đi theo phía sau cô.

Doãn Mộ Tư nhanh chân chạy theo phía sau, đi tới cửa liền bị cận vệ chặn lại
“Lục tiểu thư, bang chủ có lệnh không cho phu nhân vào?”
Lục Hân Nghi lườm tên cận vệ liền nói:”Lục bang chủ bảo tôi đưa phu nhân vào, còn dám cản.”
Lục Hân Nghi là cháu ruột của Lục Vũ Thần, đi theo Lục Vũ Thần từ bé rất được tín nhiệm, cận vệ nghe vậy liền nhanh chóng lùi đi, để Doãn Mộ Tư đi vào.
Lúc Lục Hân Nghi bước vào, nhìn thấy đám trai đám gái ngồi bên trong liền nhíu mày, với các tiệc tùng kiểu này chưa bao giờ thấy Lục Vũ Thần tham gia.
Doãn Mộ Tư nhìn thấy Lục Vũ Thần ngồi góc bên trong, Tiểu Vũ ngồi kế bên phải, chiếc ghế bên trái lạnh như băng không ai dám ngồi bên cạnh.
Cô nhìn bóng dáng của Lục Vũ Thần, cắn răng một cái bước đến ngồi vào chiếc ghế trống.
Lục Hân Nghi không ngồi, chỉ ghé tai nói nhỏ với Lục Vũ Thần, bị Lục Vũ Thần nhìn một cái, rồi nhanh chân bỏ chạy ra ngoài.
Doãn Mộ Tư vừa ngồi xuống, ánh mắt sắc bén như dao của Lục Vũ Thần dùng lại trên người cô, Doãn Mộ Tư giả vờ không nhìn thấy, vờ nhìn ngó mọi người xung quanh.
Lục Thanh Hy nhìn thấy Doãn Mộ Tư liền bước đến chào:”Chị dâu.”
Doãn Mộ Tư nhìn cậu thanh niên đẹp trai, gương mặt có chút ấm áp hiền lành liền mỉm cười, muốn chào lại thì bị chặn họng.
“Sắp tới sẽ không phải.” - Giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ phía sau lưng cô, mang bao nhiêu sự bạc tình.
Lúc này, chỉ có thể ngậm miệng lại.
Trước mặt bao nhiêu người, hắn lại buông lời chia cắt, muốn làm khó cô, nhưng cô biết trước sau gì hắn cũng sẽ khó dễ cô.
Các cô gái có mặt trong phòng đều vui sướng như thấy Doãn Mộ Tư gặp họa, Xem ra tin đồn có thật: Doãn Mộ Tư đã bị đuổi ra ngoài của Lục gia, chinh miệng Lục Vũ Thần xác định sẽ rất nhanh không còn là bà Lục nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi