YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Buổi sáng, Doãn Mộ Tư nhận được tin nhắn của Từ Oánh, nhắc về bữa tiệc mừng thọ của Hàn lão gia, ba của Hàn Dĩnh.

Mấy tháng trước Hàn Dĩnh có nhắc đến nhưng chuyện nhà xảy ra cô lại quên mất, cũng may có Từ Oánh nhắc nhở.
Hôm nay là ngày bình thường, nhìn Lục Vũ Thần vẫn ăn vận như mọi ngày đến công ty, Doãn Mộ Tư thầm đoán hắn ta sẽ đưa cô đến Hoàng Tước nhìn một chút sẽ rời đi ngay.
Nhưng suy đoán trong đầu, không dám mở miệng hỏi, chỉ sợ càng hỏi lại càng bị moi móc xem thường
Đoàn xe Hoàng Tước.
Sáng sớm, Trình Khải đến đoàn xe rất sớm.

Ông ta ngồi trên sân tập, nhớ về quá khứ huy hoàng của Hoàng Tước.

Đoàn xe của ông khởi nghiệp rất sớm, đi trước Đại Đăng rất lâu, thậm chí từng tham gia biết bao nhiêu cuộc thi quốc tế.
Cho dù thế nào, sân tập của Hoàng Tước vẫn rất lớn, bên cạnh bãi đua xe Nam Sơn, hiện tại vị trí này đắc địa, giá trị không nhỏ.

Chỉ là Trình Khải hiện tại quá thất thế, bên trong chỉ còn gần hai mươi chiếc xe đua, gần mười tay đua và hơn chục học viên.

Phía sau, quản lý sân tập cũng là người gắn bó với Hoàng Tước là Kim Sinh từ phía sau bước đến, vỗ vai Trình Khải:"Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."

Trình Khải gật đầu:"Tôi biết, từ khi gặp cô gái đó, tôi biết đó chính là người tôi muốn tìm."
Kim Sinh đã được nghe Trình Khải kể về Doãn Mộ Tư nên cũng tán thành:"Cũng đến giờ rồi, cô ấy chắc cũng sắp tới, chúng ta ra ngoài đón người."
Bọn họ vừa bước chân ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng thét kèm những tiếng chửi rủa
"Đội trường Trình, mau báo cảnh sát đi, bọn người này chắc chắn đến gây sự." - Kim Sinh nhìn bọn người cầm gậy tới, gương mặt đằng đằng sát khí liền nghiêm mặt lại.
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông tay cầm côn sắt đi về hướng bọn họ.
"Các người là ai, muốn làm gì?"
Kim Sinh lập tức đi về phía trước muốn ngăn cản, kết quả bị bọn chúng đạp một phát vào bụng lập tức ngã xuống đất.
"Kim Sinh" - Trình Khải hô to một tiếng, cảm thấy tình hình không thể không báo cảnh sát liền rút điện thoại ra.
Trình Khải còn chưa kịp bấm số đã bị một tên cao to cướp lấy điện thoại vứt xuống đất khiến màn kính trở nên nứt nẻ, nhưng hắn không ra tay đánh Trình Khải.
"Đập hết cho tao." - Hắn ta chỉ về mấy chiếc xe đua ra lệnh, mấy người đàn ông theo phía sau liền cầm theo côn sắt hung hăng bước vào bên trong, phía ngoài còn có thêm mấy chục người lao về phía những chiếc xe đua, dùng côn sắt đập đập mạnh, cú nào đều muốn hủy hoại.
Trình Khải lập tức chạy đến ngăn cản, bị bọn chúng hất ngã xuống đất.
"Đừng đập, van xin các người đừng đập."
Nhìn những chiếc xe còn lại cũng như là hy vọng của ông đi đập phá, tinh thần Trình Khải run rẩy:"Hết rồi, hết thật rồi"
Gần hai mươi chiếc xe bị đập phá hư hỏng thảm thương, trong đó còn một chiếc là xe của Hoàng Châu được tài trợ, trí giá không nhỏ.
Bọn người này chỉ nhắm vào xe, không đánh người, kẻ nào ngăn cản cũng bị đánh cho sợ.

Nhưng di động của họ đều bị đập nát, muốn báo cảnh sát cũng không thể.

Sau khi đập nát hết mọi thứ, người đàn ông vừa ném điện thoại của Trình Khải còn mắng:"Tên vô dụng, đoàn xe rách nát này muốn chiếm chổ tốt này thì có lợi ích gì, còn không bằng nhường nó lại, giao cho người tài giỏi."
Nói xong, bọn chúng nghênh ngang rời khỏi đoàn xe.
Kim Sinh bi thương nhìn một cảnh này, hai chân quỳ xuống đất, bàn tay tạo thành hai nắm đấm nện xuống đất:"Lũ súc sinh này."
Nhân viên trong đoàn xe nhìn thấy cảnh này liền nhịn không được mà khóc lớn, họ đều đã gắn bó với Hoàng Tước bao nhiêu năm nên rất có tình cảm với nơi này.
"Ông chủ, báo cảnh sát đi." - Có một nhân viên lên tiếng.
Trình Khải lắc đầu:"Không cần gọi, tôi biết là ai."
Là ông chủ của đoàn xe Đại Đăng, hắn ta luôn nhâm nhe vị trí bãi tập của Trình Khải.

Mảnh đất này ông mua từ khi Nam Sơn còn chưa phát triển, giá còn rất rẻ, tuy diện tích rất lơn nhưng giá cả rất thấp.
Hiện tại bên cạnh còn là bãi đua Nam Sơn, bên phía Đại Đăng đã mơ ước mảnh đất này từ lâu, nhưng đều bị Trình Khải từ chối chuyển nhượng.

Trước đó Tân Dinh còn cho người uy hiếp ông, chỉ là muốn mua lại được mảnh đất này.
"Ông chủ, không lẽ cho qua như vậy sao?"
Trình Khải nhìn những chiếc xe bị đập nát, trái tim ông siết lại, tất cả hoài bão giống như vỡ nát, lắc đầu đau khổ:"Thôi hắn muốn mua thì bán đi, tôi sẽ đền bù tổn thất hôm nay."
Doãn Mộ Tư đang nắm tay Tiểu Vũ nước vào bên trong đoãn xe Hoàng Tước, trước mắt đã nhìn thấy một đám học viên ồn ào, cảm thấy có gì không ổn liền giao Tiểu Vũ cho Lục Vũ Thần, tự mình bước vào bên trong xem tình hình.
Vào đến bên trong, nhìn thấy xe đua bị đập nát, vật dụng cũng bị tàn phá không kém, các tay đua đòi hủy hợp đồng, các học viên đòi trả học phí.

Doãn Mộ Tư nhìn thấy Kim Sính đang đau khổ đứng một góc liền lên tiếng:"Tôi là Doãn Mộ Tư hôm nay tới báo danh, những chiếc xe là bị ai đập?"
Kim Sính nhìn thấy Doãn Mộ Tư liền đau đớn đáp:"Doãn tiểu thư, chuyện này nên để đội trưởng Trình tuyên bố, hiện tại Hoàng Tước bị đập phá đi đến đường cùng, có lẽ cô nên tìm một nơi khác báo danh."
Nói xong Kim Sính chạy vào bên trong đám hỗn loạn, muốn khuyên mọi người bình tĩnh, đoàn xe sẽ giải quyết mọi vấn đề, nhưng vẫn không ngăn được phẫn nộ của đám đông,
Doãn Mộ Tư xoay người ra ngoài, gương mặt lộ ra nét không vui, đi đến bên cạnh Lục Vũ Thần nói:"Đoàn xe bị người ta đập phá, xe đều bị hủy rồi."
Lục Vũ Thần bày ra gương mặt lạnh nhạt:"Vậy đi thôi."
Nhưng khi khi Lục Vũ Thần xoay người, liền nghe giọng nói của Trình Khải vang lên từ phía sau:"Mọi người bình tĩnh nghe tôi nói một câu, tôi sẽ bán sân tập này nên mọi người đừng lo về tiền, tiền vi phạm hợp đồng, tiền học phí đều sẽ hoàn lại không thiếu một đồng."
"Phải đợi bao lâu?" - Một giọng nói vang lên.
"Một tuần, cho tôi một tuần." - Trình Khải đáp.
"Một tuần, lỡ ông bán được sân mang tiền bỏ trốn thì chúng tôi biết tìm ai?"
"Đúng vậy, muốn bán thì bán trong hôm nay, tôi nhớ ông chủ Tân Dinh của Đại Đăng nhiều lần tới tìm ông để hỏi mua, hiện tại ông gọi cho ông ta đi."
"Mau gọi đi, gọi điện thoại, gọi điện thoại."
Kim Sính tức giận chỉ vào tên vừa nói:"Lý Viễn, tên phản đồ này, rốt cuộc bên Đại Đằng cho mày lợi ích gì?"
Mọi người vẫn ồn ào không dứt, ép buộc Trình Khải bán trong hôm nay.
Tất nhiên chuyện hôm nay cũng là kế sách của Tân Dinh, dưới tình huống này Trình Khải gọi cho Tân Dinh, chắc chắn sẽ bị ép giá.

Nhưng hiện tại lòng của Trình Khải như tro tàn, không cần giá cao, chỉ cần có thể giải quyết được chuyện trước mắt.
Trình Khải cầm điện thoại, tìm số của Tân Dinh.
Kim Sinh vỗ vai Trình Khải:"Đội trưởng Trình, anh nghĩ kĩ xem chúng ta còn đường lui."
Hai mắt Trình Khải đỏ như máu:"Thôi, tôi đã không còn sức lực để tiếp tục nữa."
Những người xung quanh ồn ào, tiếp tục ép Trình Khải mai gọi cho Tân Dinh.

Nghe tiếng ồn ào bên trong, Doãn Mộ Tư thật sự lo lắng, muốn mở miệng xin Lục Vũ Thần giúp đỡ thì hắn lạnh lùng ôm Tiểu Vũ bước vào trong xe.
Cái đồ lạnh lùng nhẫn tâm.
Doãn Mộ Tư xụ mặt muốn bước vào xe theo Lục Vũ Thần thì Lục Hân Nghi bước xuống, đi về phía cô mỉm cười:"Cô nhỏ, chúng ta cùng vào thôi."
"Vào bên trong đó sao, cùng cháu?" - Doãn Mộ Tư kinh ngạc, Lục Vũ Thần thật sự dễ dàng vươn tay giúp người.
Cô lén nhìn vào trong xe, nhìn thế nào cũng không tin Lục Vũ Thần tốt bụng như vậy.
Doãn Mộ Tư bước đến nhìn vào, cánh cửa kính được Tiểu Vũ mở ra, cô mang theo nghi vấn trong lòng nhìn Lục Vũ Thần:"Anh thật sự muốn giúp đoàn xe Hoàng Tước sao?"
Lục Vũ Thần khinh thường liếc Doãn Mộ Tư một cái, vô tình bấm nút đóng kính xe, kéo luôn rèm cửa che lại.
Doãn Mộ Tư:"..."
Mắc gì khinh bỉ cô?
Lục Hân Nghi phía sau liền nói:"Cô nhỏ, lúc nãy cô nhỏ không nghe Trình Khải nói muốn bán sân tập sao?"
Doãn Mộ Tư nhìn sân tập, hiểu ra cái gì đó:"Cho nên?"
Lục Hân Nghi nháy mắt:"Miếng đất tốt như vậy, còn có thể ép giá sao có thể bỏ qua."
Doãn Mộ Tư lập tức hiểu ra:"Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ, chỉ cần tôi mua miếng đất này là có thể giải quyết được sao."
Lục Hân Nghi họ khụ một tiếng:"Cô nhỏ, là chú nhỏ mua."
Doãn Mộ Tư:"..."
Dù gì cũng là vợ chồng, hắn mua cũng như cô mua, đúng không?
Cận vệ liền chen vào đám đông, mở đường cho Doãn Mộ Tư và Lục Hân Nghi bước ngang qua đám đông.
Mà bên trong lúc này, Trình Khải đang gọi điện đàm phán giá với Tân Dinh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi