YÊU CẦU ĐẶC BIỆT HẰNG ĐÊM

“Đây là bí mật giữa hai người họ.”
Sau khi Lạc Thành Dã giải thích, cuối cùng Mike và Dani cũng hiểu Tô Vãn Vãn và Lâm San là khách anh dẫn về chơi chứ không phải bạn gái.

Mike và Dani bừng tỉnh, hai người vỗ đầu, mỉm cười xin lỗi.

Nghe Lạc Thành Dã trò chuyện cùng hai vợ chồng ngoại quốc, Lâm San và Tô Vãn Vãn đưa mắt nhìn nhau, xác định bọn họ không nghe lầm những từ tiếng Anh vừa rồi —— Ba mẹ, xem ra ba người là người một nhà thật.

Đối với thân thế của Lạc Thành Dã, hai người đoán chừng đã hiểu ra một chút, mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng bọn họ đều biết ý không hỏi nhiều.

Chẳng bao lâu sau, ông chú New Zealand và bạn trai Lâm San cũng tới, bọn họ theo Lạc Thành Dã vào nhà. Còn vợ chồng Mike và Dani thì đi làm mấy món chiêu đãi bọn họ.

Nhà của Lạc Thành Dã rất rộng, phòng cũng nhiều, đủ để chia ba phòng cho nhóm Tô Vãn Vãn. Tô Vãn Vãn ở tầng hai, mở cửa sổ ra là có thể thấy những cây ăn quả sau vườn và lắng nghe tiếng chim kêu líu lo.

Chim ở đây không sợ người, khi Tô Vãn Vãn mở cửa sổ ra, chúng vô tư bay vào chẳng khách sáo chút nào. Đầu tiên là nghiêng nghiêng cái đầu tuần tra quanh bệ cửa sổ, sau đó bay tới giường của Tô Vãn Vãn, hai chân đạp đạp, nghiêng cái đầu tròn tròn nhìn trái nhìn phải. Tô Vãn Vãn thấy hay hay, còn bẻ mấy miếng bánh mì cho chim nhỏ ăn.

Thu dọn hành lý xong, Tô Vãn Vãn ra khỏi phòng, bên ngoài ánh nắng vừa đẹp, chỉ thấy Lạc Thành Dã đang dắt một con cừu mũi đen, đẩy cổng rào đi vào khu vườn trước nhà.

Nhìn con cừu mũi đen kia, Tô Vãn Vãn nhất thời quên mất lời thề “không bao giờ gặp lại” trước đàn cừu hồi nãy, cô hớn hở đi tới. Có Lạc Thành Dã ở đây, chú cừu mặt đen vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, Tô Vãn Vãn có thể tùy ý xoa đầu nó, “Đáng yêu quá đi mất.”

Bé cừu nhỏ đáp lại cô: “Be~”.

Tô Vãn Vãn chết chìm trong sự đáng yêu này, lại nghe thấy Lạc Thành Dã khẽ nói: “Bắt để làm thịt đấy, thịt cừu non là ngon nhất.”

Tô Vãn Vãn tin ngay, cô sửng sốt, thậm chí bàn tay đang xoa lông cừu cũng bất giác nắm chặt.

Thấy dáng vẻ căng thẳng như lâm vào đại địch của cô, Lạc Thành Dã phì cười. Hai mắt anh cong cong, trông vô cùng đẹp trai xán lạn, như có mùa xuân đọng lại trong ánh mắt, “Cô dắt nó đi chơi đi.”

Lạc Thành Dã giao chú cừu mặt đen vào tay Tô Vãn Vãn, cô lập tức hiểu ra mình vừa mới bị trêu, anh mang cừu đến cho cô chơi chứ không phải làm thịt nó thật.

Người này thật là xấu xa, Tô Vãn Vãn nói thầm, nhưng có những lúc lại vô cùng chu đáo và dịu dàng, khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Trước khi đi, Lạc Thành Dã còn trêu: “Cô trông coi nó cẩn thận nhé, đừng để dã thú ăn thịt mất.”

Tô Vãn Vãn giơ tay giả vờ đấm anh, dã thú cần phòng bị ở đây chỉ có người này thôi.

Chú cừu mũi đen ngây thơ đáng yêu, đôi tai mềm mềm khẽ động, có khi lại thè cái lưỡi màu hồng nhạt vô cùng đối lập với cái mặt đen sì của nó, không chỉ đốn gục trái tim của Tô Vãn vãn mà cả Lâm San và bạn trai cô nàng nữa. Bọn họ nhanh chóng gia nhập đội quân chăn cừu.

Lâm San ôm mặt, phấn khích nói: “Trời ơi, đáng yêu quá đi mất! Mau mau, anh yêu mau chụp giúp em một tấm.”

Thấy Lâm San muốn chụp ảnh, Tô Vãn Vãn tự nhiên tránh sang một bên, chừa lại không gian cho cô nàng.

Đồng thời, cô vô thức chuyển tầm mắt ra xa, nơi ấy Lạc Thành Dã đang nhào bột để làm bánh táo và việt quất giúp bà Dani. Bà Dani bên cạnh đang chọn táo và việt quất mà chồng mình vừa hái từ trên cây xuống.

Chốc lát sau, ông Mike cầm một giỏ mâm xôi đỏ tươi căng mọng trở về. Tô Vãn Vãn thấy ông Mike mồ hôi nhễ nhại được bà Dani tặng cho một nụ hôn ngọt ngào, khuôn mặt hơi đỏ lên vì phơi nắng lập tức nở một nụ cười tươi như hoa.

Hình như Lạc Thành Dã trêu ghẹo hai vợ chồng vài câu, ba người lập tức cười ha ha. Bà Dani vỗ vai anh còn ông Mike thì dùng bả vai huých anh một cái. Khung cảnh gia đình vô cùng êm ấm hòa thuận.

Tô Vãn Vãn không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng dù cách xa như vậy, cô vẫn cảm nhận được bầu không khí vui vẻ giữa họ. Cơn gió nhẹ khe khẽ thổi qua, đưa tiếng cười hân hoan của họ vào tận đáy lòng Tô Vãn Vãn.

Nghe ông chú New Zealand kể, Lạc Thành Dã là con nuôi của đôi vợ chồng này, cũng giải thích tại sao hai vợ chồng ngoại quốc lại có một đứa con trai người Trung Quốc. Mặc dù Lạc Thành Dã là trẻ mồ côi nhưng lại được hai vợ chồng ngoại quốc nhận nuôi, lớn lên trong một gia đình ngập tràn niềm vui và tình yêu thương, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc.

Có lẽ do Tô Vãn Vãn nhìn quá chăm chú, Lạc Thành Dã đã chú ý đến ánh mắt của cô. Cách một cái sân đầy hoa, hai người nhìn nhau vài giây, hình như trong đôi mắt đen láy của đối phương có một sức hấp dẫn lạ kỳ có thể bắt lấy tâm của người kia.

Tô Vãn Vãn bỗng cảm thấy dường như lá xanh trong vườn và cơn gió màu xanh đều được Lạc Thành Dã nhuộm sang màu hồng phấn động lòng người.

Cô ngượng ngùng ho khẽ một tiếng, vội quay đầu nhìn chú cừu mặt đen bên cạnh. Chú ta đang thè lưỡi ngây ngô nhìn cô. Còn Lâm San sau khi xem ảnh được bạn trai chụp cho thì quay ra cầu cứu Tô Vãn Vãn lần thứ 999.

Lâm San năn nỉ: “Cậu nhìn ảnh anh ấy chụp này, trời ơi nhắm mắt thế này mà anh ấy cũng nhấn nút chụp được, tớ phục rồi! Vãn Vãn, cậu chụp giúp tớ mấy tấm với.”

Tô Vãn Vãn nhận lấy máy ảnh của Lâm San, thuận tiện nhìn lướt qua mấy tấm ảnh bên trong, ôi trời. Trong mấy ngày hôm nay, dưới sự hướng dẫn của cô, mặc dù trình độ chụp ảnh của bạn trai Lâm San đã có nhiều tiến bộ nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức biết đặt bạn gái vào giữa khung hình, thảo nào Lâm San cứ thích quấn lấy cô nhờ chụp cho mình.

Khi chụp ảnh cho Lâm San, Tô Vãn Vãn không chỉ biết chọn góc chụp mà còn góp ý tạo dáng cho cô ấy.

“Đầu của cậu hơi hạ xuống một chút, đừng nhìn tớ, cứ tự nhiên nhìn xuống đất hoặc nhìn cừu là được, đúng, chính là như vậy.”

Tô Vãn Vãn chụp ảnh cho Lâm San xong, Lâm San vô cùng hài lòng, “Cậu chụp đẹp thật, tớ chẳng cần photoshop cũng được.”

Tô Vãn Vãn cười đáp: “Đó là vì cậu xinh sẵn rồi.”

Cuối cùng, Lâm San đang kéo Tô Vãn Vãn vào chụp ảnh cùng, đúng lúc Lạc Thành Dã đi tới, cô nàng nhiệt tình mời: “Thành Dã tới đúng lúc lắm, chụp giúp tôi và Vãn Vãn mấy tấm với.”

Lạc Thành Dã nhận lấy di động của Tô Vãn Vãn, nhìn thấy hình nền của cô, anh ngẩn người, sau đó nâng mắt lên nhìn Tô Vãn Vãn đầy ẩn ý. Có điều lúc này Tô Vãn Vãn đang bị Lâm San nhiệt tình kéo lại cho nên không chú ý đến ánh mắt của anh.

Chụp ảnh chung xong, bạn trai Lâm San chăm chỉ gọt trái cây cho bạn gái ăn, đôi chim ri lại bắt đầu ồn ào, đứng dậy đuổi nhau trong vườn hoa, cả sân đều là tiếng cười đùa của hai người họ.

Tô Vãn Vãn thích thú nhìn hai người, dọc đường đi có bọn họ làm bạn nên bớt hiu quạnh hơn nhiều.

Một bóng người cao lớn đi tới trước mặt Tô Vãn Vãn, giọng nói từ tính vang lên bên tai cô, “Di động của cô này.”

“À.” Tô Vãn Vãn nhận lấy, bên trên còn lưu lại nhiệt độ cơ thể anh, ấm áp giống như chính con người anh vậy.

Lâm San tò mò ngó đầu xem di động của Tô Vãn Vãn, bạn trai cô nàng bày vẻ mặt “cầu một đường sống trong chỗ chết”.

Thấy biểu cảm hoang mang của Tô Vãn Vãn khi nhìn di động, Lâm San không khỏi cười ha ha: “Thành Dã, anh chụp ảnh còn không đẹp bằng bạn trai tôi nữa, ôi đúng là đàn ông, nếu sau này muốn tìm bạn gái, nhất định phải trau dồi kỹ năng chụp ảnh đã nhé. Nếu để tôi chọn, chắc chắn tôi sẽ gả cho Vãn Vãn!”

Sau khi thấy ảnh Lạc Thành Dã chụp, bạn trai Lâm San cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đối diện với lời trêu đùa của Lâm San, Lạc Thành Dã chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề khác, “Mọi người đã đói chưa, trong nhà có bánh tart và bánh bích quy mới ra lò.”

Lâm San reo lên: “Bánh tart muôn năm!”

Tô Vãn Vãn hình như không quan tâm lắm, ngón tay cô lướt trên màn hình điện thoại. Bức ảnh đầu tiên quả thật mờ mờ không rõ, nhưng những ảnh sau đã rõ nét hơn, hơn nữa góc chụp vừa đúng, kỳ diệu nhất là có thể bắt được khoảnh khắc cô mỉm cười xinh nhất, tự nhiên nhất.

Bên cạnh Tô Vãn Vãn là chú cừu mặt đen, ánh mắt cô nhìn sang nơi khác, cô đang nhìn đôi tình nhân vui đùa bên ngoài khung hình cho nên khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười ngọt ngào. Ánh nắng chiếu rọi từ trên đỉnh đầu xuống khiến cả người cô cũng rạng rỡ theo, làn da trắng ngần toát lên vẻ sáng chói tựa ngọc bích.

Trong tấm ảnh tiếp theo, cô dùng một tay vén mái tóc dài lên, hàng mi rủ xuống, cô khẽ dựa vào chú cừu mặt đen, xoa xoa cái đầu mềm mại của nó, mà chú cừu cũng dịu ngoan cọ vào lòng bàn tay cô, trong mắt cô thoáng hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó, một nụ cười dịu dàng và thỏa mãn hiện lên trên khóe môi, in hằn giữa khóe mắt hàng mày, tựa như gió xuân lướt qua, sóng gợn mặt hồ, có thể nghe thấy âm thanh của mùa xuân.

Khi chụp ảnh, điều khó nhất chính là bắt được cảm xúc tự nhiên nhất của người trong ảnh.

Tô Vãn Vãn ngạc nhiên nhìn Lạc Thành Dã, người này đâu phải không biết chụp, phải là cao thủ che giấu mới đúng.

Nhận được ánh nhìn đầy kinh ngạc của Tô Vãn Vãn, Lạc Thành Dã chớp chớp mắt nhìn cô, đôi môi khẽ mở, Tô Vãn Vãn đọc hiểu ý anh —— Secret.

Đây là bí mật giữa hai người họ.

Cái từ “bí mật” đầy mờ ám này như đã tăng thêm sự thân mật trong mối quan hệ giữa hai người.
Tác giả có lời muốn nói: 

Có bạn hỏi tại sao vợ chồng ngoại quốc lại có con trai là người Trung, tạm thời chưa spoil mối quan hệ giữa nam chính là đôi vợ chồng này, sau này sẽ dần dần hé lộ nha~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi