YÊU CHỈ CẦN TA VÀ NGƯƠI - HIỂU BẠO

"Nhanh, chuẩn bị truyền máu cho nàng, làm khử trùng, tránh nhiễm trùng vết thương."
"Không tốt rồi, nhịp tim không đập."
"Chuẩn bị giật điện! Bằng bất cứ giá nào, không thể để cho nàng chết"
"Chuẩn bị cấy ghép khí quản!"
Mộ Kiệt mở mắt, chung quanh một mảnh đen kịt, tường đen, bầu trời đen. Nếu như không thấy ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng thậm chí còn tưởng mình bị mù. Chỗ này biết bao nhiêu quen thuộc? Phảng phất nhớ lại lúc trước. Mỗi ngày ngoài trừ huấn luyện rồi huấn luyện, khi bị thương, chỉ có thể trốn ở một góc liếm láp lấy miệng vết thương. Tiêu Nhược Thiên. . . ! Nàng ở đâu? Nàng như thế nào rồi? Tôi đang ở đâu? Mộ Kiệt muốn ngồi dậy, lại phát hiện thân thể giống như không phải của mình, chỉ cử động một chút cũng đã rất khó khăn. Phần bụng tê liệt đau nhức, thật giống như phần bụng mình đang bị tách rồi ra vậy.
"Đã tỉnh?" Một âm thanh lạnh lùng vang lên.
"Ai?" Bởi vì trong phòng một mảnh đen kịt, Mộ Kiệt không thấy rõ tướng mạo của người đang nói chuyện với chính mình, như nghe âm thanh có thể đoán là nữ nhân.
"Chớ khẩn trương, tôi sẽ không làm gì cô, nếu muốn giết cô, thì cũng sẽ không tốn nhiều sức như vậy cứu cô."
"Cứu tôi?"
"Như thế nào? Không tin? Cô có biết cô ngay bàn phẫu thuật tim đã ngừng đập bao nhiêu lần không? Phổi cùng thận của cô đều bị tổn thương nặng, là chúng tôi bỏ một số tiền rất lớn để mua phổi mới cho cô, nếu không thay phổi cho cô, cô sớm đã chết."
Mộ Kiệt nghe được trong cơ thể của mình chứa phổi của người khác, trong dạ dày liền một hồi buồn nôn, thiếu chút nữa phun ra. "Tại sao các người cứu tôi? Bạn của tôi đâu?"
"Vì cái gì cứu cô? Cô không có tư cách biết rõ nguyên nhân. Về phần bạn cô, chúng tôi không phải hội từ thiện, không quản sống chết của người khác."
Tiếng tim đập của Mộ Kiệt liền chậm một nhịp. Bọn hắn không có cứu Tiêu Nhược Thiên? Nàng ấy? Có thể hay không? "Không! Sẽ không đâu! Sẽ không đâu! Tiêu Nhược Thiên sẽ không chết! Nàng đã đáp ứng mình!" Mộ Kiệt ngồi dậy, muốn bắt lấy người kia. Lại phát hiện trên người một điểm khí lực đều không có, nàng từ trên giường té lăn xuống mặt đất. Dùng hết toàn bộ khí lực nắm chân người kia rồi tự nâng người lên, nàng bây giờ không quản đến tự tôn, nàng chỉ muốn biết Tiêu Nhược Thiên còn sống hay không. Mộ Kiệt nắm lấy vai của nàng, nhìn người kia. Chỉ liếc mắt một cái, Mộ Kiệt liền nhận ra được. Là nàng? Mộ Kiệt tinh tường nhớ lại, thời điểm mình sắp giết được Tử Kỳ, thì chính người này, đã đánh mình ngất xỉu. Là nàng! Là các nàng hại chết Tiêu Nhược Thiên!
"Vì cái gì? Tại sao phải giết nàng ấy! Các người sao lại cứu tôi? Các người rốt cuộc muốn làm gì?!" Mộ Kiệt dùng hết sức lực gào thét. Cảm giác trong cổ họng trào ra một cổ hương vị, miệng búng máu tươi trào ra, vết thương ở vùng bụng sớm bị nứt toạt ra, máu chảy nhuộm đỏ cả bộ y phục bệnh nhân, cái đau tê tâm liệt phế từ miệng vết thương truyền đến. "Ah . . ." Mộ Kiệt không nhịn được đau kêu ra tiếng, thân thể co quắp té trên mặt đất, nhưng tay nắm y phục của người kia vẫn không buông.
"Ha ha. . ." Bạch Phong nở nụ cười, nàng từ trên cao nhìn xuống bộ dạng của Mộ Kiệt. Màu đen bao phủ cả phòng, dưới ánh trăng, một mái tóc bạc rủ xuống ngang lưng, một đôi mắt tím dị thường lóe sáng. Giống như một thiếu nữ xinh đẹp từ manga bước ra, xinh đẹp đến không thực, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng được. Khuôn mặt trắng noãn như ngọc, hiện ra ngũ quan xinh đẹp. Khóe miệng hiện ra một nụ cười hời hợt, không thể tìm ra từ ngữ nào khác ngoài miêu tả, chỉ có thể nói là hoàn mỹ, có thể nói nụ cười này có thể cùng trăng tranh nhau tỏa sáng cũng không quá. Chỉ có điều nụ cười này, trong mắt Mộ Kiệt, thì đó là sự tàn nhẫn, khinh bỉ sao? Chê cười sao? Cho dù là cười, cũng không cách nào che dấu toàn thân tản ác khí.
"Cô cười cái gì? Tôi đang hỏi cô!" Mộ Kiệt cảm giác mình ở trước mặt người này, giống như một chú chim nhỏ gặp phải đại bàng, không có chút sức chống cự nào, chỉ có thể mặc người chém giết. Sợ hãi, trong nội tâm của mình đối với người này là sợ hãi?
"Cô chớ có lộn xộn, tiếp tục cử động, thì vết thương của cô chỉ nặng thêm thôi." Bạch Phong dùng một tay đem Mộ Kiệt bắt lại, ném lên giường. "Cô bây giờ đến một người bình thường cũng không bằng, phế vật thì vẫn nằm trên giường tốt hơn." Nói xong, liền tự mình rời đi, chỉ để lại cho Mộ Kiệt một cái bóng lưng màu trắng bạc. Mộ Kiệt trốn ở trong chăn, thân thể đều co rút lại một chỗ, dùng hai tay ôm chặt mình. "Tiêu Nhược Thiên. . . Tiêu Nhược Thiên. . ." Hết lần này đến lần khác kêu tên của Tiêu Nhược Thiên, nhớ đến nụ cười của Tiêu Nhược Thiên, nhớ đến hơi ấm của Tiêu Nhược Thiên. Tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể làm cho mình cảm nhận được một tia an ủi. Chất lỏng óng ánh từ khóe mắt Mộ Kiệt chảy xuống, thấm ướt ga giường.
"Đứa nhỏ kia sao rồi?"
"Không có việc gì, đã tỉnh, nhưng thân thể còn rất yếu."
"Tiểu Phong ah, trong khoảng thời gian này làm phiền cô rồi, giúp ta chiếu cố nàng, chuyện ngày đó cô cũng đã chứng kiến, đây không phải là chuyện một người bình thường có thể làm được, nàng vẫn còn hữu dụng."
"Vâng, không có việc gì tôi đi trước."
"Ân, đi thôi."
Bạch Phong ra khỏi biệt thự, thần sắc lãnh đạm đi về nhà. Nếu không phải những bước chân gấp gắp bản rẻ nàng, thì sẽ không ai biết, nàng hiện tại trong lòng lo lắng cỡ nào.
Về tới cư xá, Bạch Phong không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trèo tường vào. Nếu như nàng giữ nguyên bộ dáng hiện tại đi vào bằng cửa chính, những người bảo an kia nhất định cho rằng mình gặp quỷ. Bạch Phong luôn cho rằng màu tóc của mình rất phiền toái, nàng là con lai. Cha là người Trung, mẹ là người Canada. Hơn nữa lại có một đôi mắt màu tím, buổi tối ra ngoài, rất có thể dễ bị tưởng lầm thành nữ quỷ. Mà cho dù ban ngày đi ra ngoài, cũng bị cho là khác loài, hoặc là thiếu nữ hư hỏng. Cho nên, Bạch Phong đi đâu đều đội mũ, nếu trong những trường hợp không thể đội mũ, thì sẽ mang tóc giả.
Chậm rãi đẩy cửa ra, quả nhiên thấy tiểu tử kia nằm ngủ trên ghế salon. Đem nàng nhẹ ôm vào ngực, như dự liệu, tiểu hài tử đang ngủ say kia liền mở mắt. Thấy mình, rồi lại yên tâm tìm tới chỗ thoải mái kia ngủ tiếp.
"Tiểu Vũ, tôi đã nói là không cần chờ tôi, nếu mệt thì trở về ngủ đi."
Bạch Phong đem nàng đặt trên giường, đau lòng nói. Dạo gần đây mình bận rộn nhiều việc, không có nhiều thời gian ở cùng nàng, buổi sáng nay cũng không tiễn nàng đi đến nhà trẻ, nàng cũng không phàn nàn một câu.
"Phong, mệt lắm không?" Lam Vũ vươn tay vuốt đôi lông mày đang nhíu chặt của Bạch Phong, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán.
"Ân, gần đây có nhiều việc, chuyện này em không cần quan tâm, em làm những chuyện em thích là được rồi."
Lam Vũ đem Bạch Phong ôm vào trong ngực, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn chặt chẽ ôm quanh Bạch Phong. "Nếu như những người kia làm Phong phiền não như vậy, em phải đem tất cả giết chết hết."
Biểu lộ của Bạch Phong bỗng trở nên nghiêm túc, nàng xoay người nhìn Lam Vũ. "Tiểu Vũ, tôi đã nói, em chỉ cần làm việc em thích là được rồi, tôi không hy vọng em giết người, em nghe hiểu không?"
Lam Vũ tránh thoát ánh mắt lạnh lùng của Bạch Phong, theo thói quen đi tìm ly thủy tinh. Liếc mắt xem xét, tất cả những chế phẩm bằng thủy tinh đều đã bị Bạch Phong ném bỏ, Lam Vũ im im lặng lặng cúi đầu xuống, giống như một tiểu hài tử phạm lỗi.
Tất cả những động tác của Lam Vũ đều được Bạch Phong quan sát hết, nàng vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh tâm lý. Nhà của Lam Vũ rất nghèo, có 5 con, Lam Vũ là con út, bốn người con trước đều là nam hài. Khi Lam Vũ ra đời thì biết nàng là nữ hài, tất cả người trong nhà đều không cao hứng lắm. Về sau qua kiểm tra biết xương đùi của Lam Vũ phát triển không bình thường, hai chân không thể đứng thẳng như bình thường, làm cho nửa người dưới như nửa tàn tật. Nhưng nếu chịu tốn nhiều tiền điều trị, thì vẫn có thể giống như người bình thường. Đã là một hài tử không muốn có, thì ai còn muốn tốn nhiều tiền điều trị cho nàng? Mẹ của Lam Vũ muốn trực tiếp ném Lam Vũ ở bệnh viện, nhưng là ba ba của Lam Vũ phản đối, nên mới giữ lại Lam Vũ. Lam Vũ từ nhỏ đều dùng đồ thừa của người khác, đến đồ ăn cũng dùng đồ thừa. Mỗi lần có khách đến nhà, Lam Vũ sẽ được ba mẹ thay cho quần áo mới, cùng mọi người ngồi trên bàn ăn cơm, năm Lam Vũ 6 tuổi, ba ba Lam Vũ đưa cho Lam Vũ một cái ly thủy tinh. Đây là món quà đầu tiên Lam Vũ được nhận, kỳ thật là ba ba Lam Vũ thấy nàng đáng thương, nên tùy tiện trên đường nhặt một cái ly, rồi đưa cho nàng.
Cái này không thể xem như là một món quà, nhưng lại cho Lam Vũ lần đầu tiên cảm nhận được thân tình, để cho nàng biết ba ba của nàng vẫn là có đau lòng vì nàng.
Nhưng mà ngay ngày hôm sau, ba ba Lam Vũ vì tai nạn xe cộ mà chết đi. Từ ngày đó, người duy nhất cảm thấy Lam Vũ đáng thương cũng đã không còn. Trụ cột trong nhà mất đi, Lam gia bị đả kích rất lớn, Lam Vũ ngoài trừ bị mẹ ngược đãi, những khi các anh của nàng có chuyện không hài lòng, liền hướng nàng đấm đá. Lam Vũ mỗi lần bị như vậy cũng chỉ ôm cái ly thủy tinh mẻ kia, co ro lại trong góc khóc, chỉ im lặng chịu sự nhục mạ của người nhà nàng, thật tàn nhẫn! Cho đến một ngày kia, Bạch Phong giống như là thiên sứ từ trên trời phái xuống, đem Lam Vũ từ trong bờ vực hố đen sâu thẳm cứu thoát ra. Đó cũng chính là lần đầu tiên các nàng gặp nhau.
Cũng giống như mọi ngày, Lam Vũ ôm ly ngồi co ro trong góc. "Con ah, đừng ngày nào cũng đi đánh bạc, ba ba của con chết rồi, tiền trong nhà cũng đã hết, cái đồ phá gia chi tử này, sao mày không chết luôn đi?" Lam Vũ nghe thấy mẹ mình đang cùng người khác cãi nhau, một lát sau, liền thấy đại ca khuôn mặt đỏ bừng tiến vào phòng. Lam Vũ liền co rúc vào góc phòng, cố gắng làm cho người khác không thấy sự hiện diện của mình. Nhưng vẫn bị ca ca của nàng phát hiện, ca ca của nàng một phát bắt được nàng, ném xuống đất. Lúc sau tùy hứng một hồi đấm đá, Lam Vũ không có năng lực phản kháng, chỉ có thể gắt gao ôm chặt cái ly trong ngực.
"Nói tôi là phế vật, mẹ không thấy trong nhà còn có một tên phế vật còn hơn phế vật sao!" Ca ca Lam Vũ một bên tàn nhẫn đánh đấm, một bên trong miệng liên tục mắng chửi. Ca ca Lam Vũ dùng tay hất lấy cái ly trong ngực Lam Vũ, cho dù Lam Vũ gắt gao bắt lấy, vẫn bị đoạt đi.
"Phanh!" Miếng thủy tinh rơi đầy đất, cũng nát như tâm Lam Vũ. Đây là món quà đầu tiên từ ngày nàng có mặt trên đời, cũng là món quà duy nhất, cứ như vậy mà bị hủy đi rồi. Lam Vũ quỳ trên mặt đất, nhìn những mảnh thủy tinh vỡ mà lẳng lặng chảy nước mắt.
"Khóc khóc cái gì, đồ phế vật như mày, chết đi! Đi chết đi!" Ca ca Lam Vũ không ngừng dùng chân đá lấy thân thể gầy yếu của Lam Vũ, không chút để ý tới ánh mắt dị nghị bên ngoài. Khóe miệng Lam Vũ tràn ra máu tươi, ca ca của nàng vẫn không có ý định ngừng chà đạp. Bỗng nhiên, cửa phòng bật mở. Lam Vũ cảm thấy mình đang bị bế lên dễ dàng, nàng cố gắng mở to mắt. Ngay cửa là một đám người mặc hắc y, đứng giữa bọn hắn, chính là một nữ hài. Cô bé kia mặc một bộ đồ trắng, cho dù dáng người không bằng những hắc y nhân cao lớn kia, nhưng là không thể làm cho người khác bỏ qua được sự hiện diện của nàng, nàng giống như ánh trăng sáng được bao quanh bởi các vì sao, đứng giữa đám người kia, chiếu sáng rạng rỡ. Màu tóc trắng bạc hiếm thấy, đôi mắt tím, tản ra sát khí mãnh liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi